Chuyện hỗn loạn đã qua đi, lúc này Bạch Duyệt Khê mới từ từ nhìn qua con rùa đen đang ở trong kệ pha lê.

Vừa nãy âm thanh mà cô nghe được chắc chắn không phải là ảo giác.

Ông nội cô đã nuôi con rùa này nhiều năm, nghe nói tuổi tác của nó còn lớn hơn cả cô, nhưng cụ thể là bao nhiêu tuổi thì Bạch Duyệt Khê không thể biết được.

Ánh sáng chiếu ngoài cửa sổ, còn có những khác thường phát sinh trên động vật trong nhà, bây giờ lại còn có con rùa đen biết nói chuyện, Bạch Duyệt Khê nhận ra bản thân cũng không cảm thấy quá kinh hãi như tưởng tượng.

Có lẽ điều làm Bạch Duyệt Khê không ngờ tới đó chính là sự phát triển của tận thế không như dự đoán của cô mà thôi.

“So với khi cực nóng thì còn nực hơn nữa…”

Bởi vì nhiệt độ quá cao nên máy điện thoại tự động tắt nguồn, lúc này mới chậm rãi phục hồi lại.

Sau khi khởi động máy thì hoàn toàn không có tín hiệu.

Tia sáng màu trắng chói mắt kia có lẽ mang theo nhiệt độ cực khắc nhiệt cùng với cơn bão điện từ không thể đo lường tấn công toàn bộ thế giới.

Không có internet thì không có cách nào truyền được tin tức ra bên ngoài.

Giờ điện thoại chẳng khác nào cục gạch cầm trên tay, ngoại trừ xem thời gian thì không còn công năng nào khác. Với lại, tùy lúc sẽ bị tắt máy do cực nóng.

Bạch Duyệt Khê thả di động xuống, đánh giá vật tư xung quanh tầng hầm ngầm.

Máy phát điện và máy điều hòa đang chầm chầm chạy nhưng cô không để nhiệt độ thấp ngay mà vẫn duy trì ở nhiệt độ không làm người khác thấy khó chịu là được. Bây giờ không biết tình huống bên ngoài cụ thể như thế nào cho nên tất cả máy phát điện hay máy chạy bằng năng lượng mặt trời cô đều phải tính toán cẩn thận để dùng.

Thứ đang sợ nhất chính là thứ mà mình không biết.

Trước khi cơn ác mộng ập đến, ông trời như ban cho cô tờ đề thi thật nhưng khi bước vào cuộc thi thật, so với tưởng tượng của cô thì còn nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tốc độ khôi phục của cơ thể chậm hơn cô tưởng tượng, cái loại khó chịu đến mức choáng váng đầu óc muốn nôn hết cả ra cuối cùng cũng từ từ tiêu tan, thay vào đó là cơn buồn ngủ kéo đến như dời non lấp biển.

Bạch Duyệt Khê cố gắng chống chọi kiểm tra tình huống của mấy con vật, thấy con chuột bay Nguyệt Lượng đã có thể đứng lên, đáp vào bả vai cô kêu hai tiếng, vẹt Da Da cũng chậm rãi hòa hoãn lại, lông tơ trên đầu lại dựng đứng lên lần nữa. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Con vật cô lo nhất đó chính là mèo sư tử.

Dù chất đen đó đã được loại bỏ hết dưới tác dụng của mai rùa nhưng Nhóc Con vẫn còn rất suy yếu.

Trước đó Bạch Duyệt Khê đã chuẩn bị rất nhiều thuốc cho vật nuôi nhưng lúc này lấy ra thì cô hoàn toàn không biết nên sử dụng cái nào cả.

Cô chỉ đành vuốt ve lông mèo hết lần này đến lần khác, trong lòng có một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt.

Hy vọng Nhóc Con có thể tốt lên, hy vọng tất cả động vật có thể vượt qua thiên tai.

Sau đó cô vì mệt mỏi mà ôm luôn Nhóc Con ngủ thiếp đi.

Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua mái tóc cô.

Cùng lúc đó mai rùa ở trong tay Bạch Duyệt Khê phát ra ánh sáng màu lục, càng lúc càng lớn thêm.

Những ánh sáng đó thẩm thấu vào từng tế bào của con mèo đang nằm ở trong lồng ngực cô, như bọt nước nhanh chóng bị hấp thu vào.

Những ánh sáng còn lại cũng bay về phía mặt Da Da và chuột bay, ánh sáng cuối cùng xuyên qua kệ pha lê bay đến trước mặt rắn ngô và rùa đen.

Mà Bạch Duyệt Khê đang ngủ vẫn hồn nhiên không biết gì, vì cô lại đi vào ác mộng một lần nữa.

Ở bên ngoài tầng hầm ngầm, nơi nơi bị ánh nắng chiếu lên biến thành một mảnh trắng xóa, ánh sáng mang theo sự hủy diệt này kéo theo cơn nóng bức khó có thể miêu tả, nháy mắt đổ ập lên toàn thế giới.

Sau khi giấc mơ tiên tri trước đó tiêu tán, khung cảnh trong mộng của Bạch Duyệt Khê vẫn luôn là màu trắng xóa như sương mù, nhưng lần này, cô thấy một cây to lớn che trời đang đột ngột chồi lên từ mặt đất.

Đó là một cái cây to có thể nâng đỡ cả vùng trời rộng lớn, trên thân cây chảy ra vô số dung dịch, trên đỉnh tán cây có tổng cộng bảy quả táo tỏa ra ánh sáng màu lục, trong đó có một quả đã biến thành màu đỏ.

Giây tiếp theo, quá táo như lung lay rồi rơi xuống và cuối cùng là nổ tung.

Một quả cầu trắng kèm theo làn khói mịt mù trong bầu không khí có nhiệt độ cao tràn lên mặt đất.

Bạch Duyệt Khê thở phì phò đứng dậy từ trên sàn nhà, lúc này cô mới nhận ra cả người mình toàn là mồ hôi.

Trên đầu ngón tay truyền tới cảm giác ướt át, Nhóc Con đã tỉnh dậy, giờ đang liếm ngón tay của cô.

Con mèo sư tử màu trắng khẽ kêu meow một tiếng, nghe giọng có thể thấy được tinh thần đã tốt hơn so với trước rất nhiều.

“Tốt quá rồi, em không sao.”

Cô nhẹ nhàng cầm lấy móng vuốt bị thương của con mèo nhỏ, kiểm tra cả nửa ngày cũng không phát hiện ra vết bầm của chất màu đen đó nữa, mặt khác miệng vết thương cũng không còn gì.

Con vẹt và chuột bay cũng đã khôi phục lại, thò người qua khẽ dán lên Bạch Duyệt Khê.

Rõ ràng trạng thái của hai đứa nhóc đã tốt lên, con mèo đáng thương khẽ lảo đảo xung quanh, lần này Da Da không bỏ đá xuống giếng nữa, thậm chí còn giúp Nhóc Con chải lông, sau đó bởi vì cái miệng quá nhọn mà làm cho con mèo sư tử ghét bỏ, nhẹ nhàng dùng móng vuốt xua đi.

Mắt thấy nhóm nhóc đã dần khôi phục sức sống, Bạch Duyệt Khê mới thấy yên tâm đôi chút, giờ cô mới có tâm tư để mắt tới tình huống của mình.

“Bây giờ là mười hai giờ trưa, khi chúng ta xuống đây là ba giờ sáng, mình đã ngủ lâu như vậy sao?”

Lúc ấy tình huống tương đối khẩn cấp, các cô gần như là vừa bò vừa ngã vào tầng hầm ngầm. Điện thoại mất đi tín hiệu, khó có thể tưởng tượng được trạng thái của bên ngoài như thế nào.

“Sắp tới là thời điểm nóng nhất trong ngày vì thế hiện tại không thể đi ra ngoài.”

Không có cách nào để xác nhận tình huống ở bên ngoài, dù cô đã thích ứng được với cực nóng nhưng cũng không thể dễ dàng mạo hiểm.

Huống hồ, cái loại ánh sáng trắng chiếu lên cơ thể mang đến cơn nóng nực không ngừng.

Ánh mắt của Bạch Duyệt Khê chuyển hướng qua con rùa đen đang ở trong góc, nửa cơ thể nó ngâm mình trong nước, lười biếng xoay người, hình như là cố ý cho Bạch Duyệt Khê nhìn thấy màu lục mới in lên mai rùa.

Điều này có thể xác nhận được một chuyện, lời lúc trước cô nghe được chính là rùa đen đang nói chuyện với cô chứ không phải là do ảo giác.

Trong phút chốc, hình như rùa đen Trình Sơn không có ý muốn nói.

Cũng có thể là không thể nói ra lời không nên nói.

Ngay cả bản thân Bạch Duyệt Khê bây giờ cũng chẳng còn sức để nói chuyện, xác nhận nhóm nhóc con không có việc gì thì cô nhanh chóng dọn sạch không gian hoạt động của tầng hầm ngầm, cô còn chưa biết mình phải ở trong này bao lâu.

Toàn bộ tầng hầm ngầm được chia theo từng khu vực, gửi đồ đạc của từng nơi vào trong đó y như kho hàng để đồ.

Bạch Duyệt Khê kiểm tra những dược phẩm, đồ ăn quan trọng, có không ít rau củ quả trái cây tươi mới và thịt để ăn, với tính chất đặc biệt của tủ lạnh đã đủ chống đỡ cho một người là cô và năm động vật sống trong vòng ba tháng.

Ngũ cốc, dầu và gạo có thể dùng trong một năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng đa số vật tư của bọn họ đều ở trên tầng hai, còn tầng hầm ngầm chỉ chứa những thiết bị lớn. ( truyện trên app T𝕪T )

Bởi vì thời gian tương đối gấp gáp nên có rất nhiều đồ chưa được đưa xuống đây.

Nhưng tin tức tốt là vì để tránh xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn, ngay từ đầu cô đã trực tiếp bỏ các vật tư vào các căn phòng cố định.

Cho dù có cần đi lên lầu lấy đồ thì cũng sẽ không có gì quá phiền phức.

Chắc chắn là sẽ không bị đói chết. Hơn nữa, cửa lớn bên ngoài đã khóa kỹ, vì thế lúc này cô cũng không lo lắng việc sẽ có kẻ trộm đến thăm nhà, cũng không lo bản thân sẽ bị bỏ đói ở đây, nhưng cô không có cách nào để biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà thôi.

“Lối vào tầng hầm ngầm ở cạnh lối cầu thang tầng một, chờ đến buổi tối lại mở cửa xem sao.”

Tuy vật tư vẫn còn, dùng trong một khoảng thời gian dài thì không có vấn đề gì nhưng làm rõ tình huống bên ngoài cũng là điều cốt yếu đối với các cô.

Nhớ lại giấc mơ lúc nãy của mình, nhớ đến cái cây có những quả táo phát ra màu lục kia, trong lòng Bạch Duyệt Khê dần hình thành một suy đoán.

Có lẽ, quả đầu tiên đại diện cho thiên tai thứ nhất— Ánh nắng trắng và cực nóng.

Nhưng trên cây còn có sáu quả nữa đang chờ đợi thời khắc để rụng xuống.

Giống như lúc nào cũng đi tới cận kề của sự tuyệt vọng.

Đây thực sự là thiên tai thiên nhiên đơn giản như mình đã thấy trong giấc mơ ư?

Là bởi vì trước khi tai nạn đến, nhân loại xuất hiện tiến hóa, động vật cũng tiến hóa cho nên thiên tai càng lúc càng nặng nề sao?

Vô số suy đoán nảy ra trong đầu cô, Bạch Duyệt Khê cảm thấy não mình giờ chẳng khác gì hồ nhão, chỉ có thể cố gắng tìm chuyện để làm, tránh cho lúc nào cũng nghĩ miên man tới tình huống bên ngoài.

Trước đó cô nên kiểm kê lại toàn bộ đồ ở trong tầng hầm ngầm cái đã.

Tránh cho việc đồ ăn bị hư hại nên cô không mua quá nhiều đồ tươi nhưng tầng hầm ngầm có một tủ đông lớn, có túi chân không và hai cái tủ lạnh có chức năng tốt, bên trong có thực phẩm đông lạnh, cũng đủ để bảo quản rau dưa trái cây thông thường không bị héo úa hay thối rữa.

Thậm chí ở tầng hầm ngầm còn có mấy túi 200L đất và hạt giống rau dưa, thêm đậu xanh có thể mọc dù không có ánh sáng để sản xuất ra giá đỗ.

Lượng nước trữ trong bể khổng lồ đã được lọc kỹ càng, nước uống được chia thành nước đóng chai và túi nước, cho dù không đi ra ngoài, những thứ này đủ để cho một người và năm động vật cùng nhau sống cả một quãng thời gian dài.

Bạch Duyệt Khê cho các động vật ăn xong, bản thân chỉ lấy hai túi bánh mì ra ăn với xúc xích, sau đó cầm lấy một chai nước khoáng từ chỗ đồ tư chồng chất cao ngang trần nhà xuống.

Xung quanh đều đang nhấm nháp còn cô lại không ăn uống gì, chủ yếu là cô vẫn còn choáng váng đầu và buồn nôn.

Giờ Nhóc Con cũng đã khôi phục được nhiều, ngoại trừ màu lông đậm hơn so với trước thì đã có thể ngồi dậy yên lặng ăn chút đồ ăn.

Bạch Duyệt Khê thường nhìn đồng hồ cho đến khi thời gian điểm đến quá khuya một chút.

Cô muốn mở lối ra tầng hầm ngầm để nhìn một cái.

Trong nhà không có đồ gì đáng giá. Hơn nữa, tường đã được xây lên cao, cửa phòng cũng đã khóa lại, sau khi đội công trình sửa sang lại tất cả, trong thẻ của cô cũng không còn thừa bao nhiêu tiền nữa, chỉ rút ít tiền mặt để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nhưng điều kiện để cô sử dụng tiền mặt là trật tự xã hội không bị tan vỡ, có thể chống đỡ đến khi khởi động lại toàn bộ hệ thống.

Bạch Duyệt Khê không có cách nào để khẳng định được bên ngoài đang dần dần sụp đổ hay đã sụp đổ chỉ trong một nốt nhạc. Nếu như ánh sáng trắng đó gây ra thiệt hại như dự đoán của mình vậy thì qua tai nạn đêm nay, cả thế giới sẽ rất thảm khốc.

Cô đẩy cửa sát gần tầng đầu tiên của tầng hầm ngầm ra, có thể thấy được hành lang phía trước.

Tầng hầm ngầm được thiết kế theo dạng hành lang, có thể giảm xóc được tai họa của đại hồng thủy, tránh cho việc nước tràn vào, bây giờ đúng lúc để lại góc chết mà ánh sáng không thể chiếu tới.

Bạch Duyệt Khê khẽ ấn cái đầu nhỏ ở phía sau xuống, bảo mấy động vật nhỏ quay vào trong.

“Chị sẽ trở về nhanh thôi, các em ngoan ngoãn ở đây đi.”

===

TN Team: Tụi tui chờ cmt của các nàng nghen!! :3

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play