Diệp Sơ Ảnh cuối cùng cũng nhận ra chàng trai gầy gò đứng đối diện mình giống như vẻ bề ngoài của anh ta, là một người có một trái tim làm bằng thủy tinh, chỉ một câu nói tiệc Hồng Môn đã có thể phá hỏng tình bạn tương lai giữa hai người, quan trọng hơn hết là một bữa tối miễn phí sắp bị ngâm nước nóng. Cô vội vàng quay đầu lại cố gắng túm lấy Hạ Vũ, nhưng Hạ Vũ đã mở cửa ra.
"Này, tôi đùa thôi. Đừng như vậy mà."
Hạ Vũ không quay đầu lại, bước ra ngoài.
"Tôi biết anh sẽ không tức giận đâu mà. Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy anh là người tốt rồi. Dù cho có uống say vẫn có thể nói chuyện tình yêu thao thao bất tuyệt như vậy, anh nhất định là một người rất có văn hóa."
Hạ Vũ đẩy nhanh tốc độ đi xuống cầu thang.
"Này! Tôi thích ăn cá hương xé nhỏ, cà tím xào cay, gà luộc, thịt kho tàu, cá hầm cải chua, tôm hấp!" Diệp Sơ Ảnh cuối cùng không màng hình tượng hét lên ở cửa nhà, "Nhưng mà, nếu có thể ăn một ít sashimi cá hồi thì tốt quá!"
"Này, giúp tôi lấy mấy chai bia..."
"Này, thật sự không được thì lấy giúp tôi vài gói mì cũng được..."
"Hạ Vũ..."
"Hạ Vũ ơi...", Tiếng kêu rên vang vọng ở lối vào hành lang.
Hạ Vũ đứng ở lầu một vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi của Diệp Sơ Ảnh, anh xoa trán, nhớ tới bạn cùng phòng cũ Lý Mục cười đáng khinh với mình trước khi rời đi: "Này, người anh em, tôi giới thiệu phòng mình với em gái của một người bạn, yên tâm, tôi xem ảnh rồi, là một mỹ nhân nha! Không cần khách sáo, cậu xem mình thất tình thành cái dạng gì kìa, nói nghe nè, cách tốt nhất để quên đi một người là bắt đầu một tình yêu mới."
Đúng thật là Diệp Sơ Ảnh cũng khá xinh, da trắng, mắt to, mặt hơi mập mạp trẻ con, rất muốn véo một cái. Nếu không nói gì mà chỉ đứng một chỗ thôi chắc chắn là cảnh đẹp ý vui. Nhưng sau vài lần đối mặt, Hạ Vũ đã chết lặng.
"Nhóc con thối!" Hạ Vũ căm hận đưa ra kết luận rồi bước ra khỏi cửa.
Hơn nửa tiếng sau, Hạ Vũ trở lại mang theo một túi nguyên liệu lớn, Diệp Sơ Ảnh theo anh vào phòng bếp: "Có phần của tôi không, có không có không?"
"Có." Hạ Vũ gật đầu.
"Ye!" Diệp Sơ Ảnh vẫy tay chúc mừng.
Hạ Vũ lặng lẽ chia nguyên liệu trên bàn thành hai đống, bên trái là một đống thịt như thịt gà thịt heo, bên phải là bắp cải chưa phát triển đầy đủ, anh chỉ sang bên trái: "Đây là của tôi."
"Vậy..."Diệp Sơ Ảnh nhìn đống bắp cải chưa phát triển đầy đủ.
Hạ Vũ chỉ sang bên phải: "Đây là của cô."
"Ê" Diệp Sơ Ảnh chuẩn bị than vãn, lại bị Hạ Vũ đẩy ra khỏi bếp, đóng cửa lại.
Diệp Sơ Ảnh bĩu môi: "Chúng ta không thù không oán, sao anh lại đối xử với tôi độc ác như vậy hả?" Cô biết bạn cùng phòng này chỉ đang giả vờ cao lãnh mà thôi, có đàn ông nào mà để một cô gái ăn bắp cải, còn mình thì ăn thịt bao giờ? Cô nháy mắt đã hiểu ra, nhảy nhót trở lại phòng khách xem TV.
"Ăn cơm." Nửa tiếng sau, Hạ Vũ gọi cô vào phòng ăn, đặt một bát cơm và một bát bắp cải chua cay trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên kia bàn ăn, trước mặt là đĩa gà luộc và thịt kho tàu, đây là món yêu thích của Diệp Sơ Ảnh. Hai người cách xa nhau đến nỗi đứng lên vươn đũa cũng không với tới bát đĩa của người kia.
"Anh!" Diệp Sơ Ảnh vỗ bàn, "Anh có phải đàn ông không vậy, làm sao có thể để một cô gái ăn bắp cải còn mình thì ăn thịt chứ! Anh! Thật quá đáng."
"Ồ." Hạ Vũ cúi đầu lo lùa cơm, "Không phải con gái đều nói muốn giảm cân sao?"
Diệp Sơ Ảnh bị hóa đá ngay tại chỗ.
"Cô không thích bắp cải sao?" Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn bát bắp cải chua cay bị bỏ quên trong giá lạnh.
"Ừa." Diệp Sơ Ảnh giả vờ đáng thương, "Nhà tôi chưa nấu bắp cải bao giờ, bởi vì trước giờ tôi không có ăn."
"Vậy để tôi." Hạ Vũ duỗi tay định lấy qua.
Diệp Sơ Ảnh vội bảo vệ đồ ăn: "Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Hạ Vũ nhún nhún vai, không nói gì.
Diệp Sơ Ảnh chỉ có thể tức giận gắp một lá bắp cải cho vào miệng, chua, cay, có mùi tỏi, khá ngon. Diệp Sơ Ảnh thở dài, xem như thỏa hiệp: "Quên đi, dù sao gần đây tôi có hơi béo, không ăn thịt cũng tốt."
Ánh mắt Hạ Vũ đột nhiên sáng lên, bưng hai đĩa thịt đến bên cạnh Diệp Sơ Ảnh.
"Làm gì vậy!" Diệp Sơ Ảnh co rụt người lại.
Hạ Vũ cười như không cười: "Nào, nào, ăn thịt ăn thịt!"
"Anh!" Diệp Sơ Ảnh trợn mắt há miệng.
Hạ Vũ cười chân thành, đang định lên tiếng thì thấy Diệp Sơ Ảnh dùng đũa kẹp cái đùi gà trên đĩa: "Tôi ăn!"
Hạ Vũ nhìn đùi gà, thầm mắng cay đắng trong lòng.
Nhưng mà kỹ năng nấu nướng của Hạ Vũ tốt đến bất ngờ, rất hợp khẩu vị Diệp Sơ Ảnh, gà luộc rất mềm, gia vị càng tươi ngon vô cùng, thịt kho tàu đều là thịt nạc, mặc dù hơi khác thịt kho tàu nhưng không có cảm giác béo ngậy, ăn một lúc mấy miếng rất sướng luôn, bát bắp cải chua cay... Ăn rất bắt cơm! Diệp Sơ Ảnh ăn hết một bát cơm vẫn muốn ăn nữa, đột nhiên có chút xấu hổ cầm bát rỗng trong tay. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Mặc dù cô tự xưng mình là người thẳng thắn, nhưng con gái mà nói xin thêm bát thứ hai thì thật đúng là một chuyện xấu hổ nhất thế giới!
Hạ Vũ liếc nhìn cô nói: "Thêm cơm?"
Mặt Diệp Sơ Ảnh đỏ bừng, giả bộ không nghe thấy, vội vàng gắp một đũa bắp cải.
Hạ Vũ đứng dậy nói: "Tôi muốn xới thêm bát nữa, cô muốn thêm không?"
Diệp Sơ Ảnh cố gắng kiềm chế biểu cảm, bình tĩnh đưa bát ra, nói: "Được rồi, bớt một chút, một chút là đủ."
Một phút sau, Hạ Vũ đặt một bát cơm lớn đầy ắp trước mặt Diệp Sơ Ảnh. Diệp Sơ Ảnh nhìn thoáng qua, thích quá trời, nhưng vẫn giả bộ bực bội nói: "Ôi, hơi quá rồi đó, chắc không ăn hết được đâu."
Hạ Vũ nhìn màn trình diễn vụng về của cô gái đối diện, im lặng trợn tròn mắt.
Sau khi hai người quét sạch đồ ăn trên bàn, Diệp Sơ Ảnh hài lòng vỗ bụng: "Không ngờ anh tàn nhẫn độc miệng như vậy mà kỹ năng nấu nướng lại rất tốt!"
Hạ Vũ rót một ly nước đưa cho Diệp Sơ Ảnh: "Tôi nói này, chúng ta mới gặp nhau có nửa ngày, lần đầu gặp mặt cô không có cảm giác xa cách chút nào sao? Chỉ mới nửa ngày cô lại như thể đã quen biết tôi nhiều năm vậy?"
Diệp Sơ Ảnh mỉm cười nhận lấy nước: "Có lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết. Duyên phận đúng là tuyệt vời."
Hạ Vũ bĩu môi: "Tục ngữ nói, núi cao còn có núi cao hơn, cô gái có da mặt dày như cô xứng đáng là ngọn núi cao nhất thế giới, không ngọn núi nào cao hơn cô nổi."
Diệp Sơ Ảnh khinh thường liếc anh: "Với vốn văn chương ít ỏi đó mà cũng dám mang ra khịa tôi sao? Cắt! Nói lại lần nữa, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân. Tôi tên là Diệp Sơ Ảnh, Diệp trong lá cây, Sơ trong đơn sơ, Ảnh trong bóng dáng. Tên nghe hay không, cha tôi là giáo viên ngữ văn đó. Tôi học ngành báo chí đại học Nam Kinh, năm nay năm tư đến Bắc Kinh thực tập. Thích xem phim, thích nghe nhạc, sau này lại từ từ tìm hiểu." Nói xong lại trịnh trọng vươn tay ra.
Hạ Vũ cũng đưa tay ra bắt tay cô: "Hạ Vũ, Hạ trong mùa hè, Vũ trong mưa. Ngũ hành của tôi thiếu thủy."
"Hết rồi?" Diệp Sơ Ảnh nhíu mày.
Hạ Vũ ngẩn ra: "Còn muốn nói gì nữa?"
"Chẳng hạn như anh có một em gái tên Hạ Tuyết gì đó." Diệp Sơ Ảnh nhún nhún vai.
"Không có." Sắc mặt Hạ Vũ tối sầm lại.
"Hoặc là có một anh trai cùng cha khác mẹ tên là Lưu Tinh?" Diệp Sơ tiếp tục mổ xẻ bộ phim 《Nhà có con gái 》 mà cô rất thích xem khi còn nhỏ.
"Cũng không có." Sắc mặt Hạ Vũ càng đen thui.
"Ây, vậy chắc anh có bạn gái tên là Viên Tuyền?"
"Tôi muốn trở mặt..."
Diệp Sơ Ảnh dùng khuỷu tay đụng đụng anh, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa: "Vậy anh cũng có thể kể chuyện tình yêu của mình nha. Hôm đó uống cái gì mà say như chết, còn mửa lên quần áo tôi nữa?"
Sắc mặt Hạ Vũ đột nhiên thay đổi, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, trở lại vẻ lãnh đạm trước kia, anh nhanh chóng đẩy ghế ra đứng dậy.
"Này, này, này! Nói giỡn đó, nếu không muốn nói ra thì thôi, tôi sẽ không ép buộc anh mà." Diệp Sơ Ảnh nóng nảy, từ khi sinh ra cô đã thích đùa giỡn, nhưng không muốn tùy tiện chạm vào vảy ngược của đối phương.
Hạ Vũ không để ý đến cô, đi thẳng về phòng.
"Này, anh sẽ không tức giận đúng không?" Diệp Sơ Ảnh ồn ào sau lưng anh: "Anh là đàn ông mà sao nhỏ nhen thế!"
Hạ Vũ đột nhiên dừng lại ở cửa phòng.
Diệp Sơ Ảnh lập tức co rụt vào trong góc, cô cảm thấy bóng dáng kia lộ ra hào quang giết người dày đặc.
Hạ Vũ chậm rãi xoay người lại, vô cảm chỉ vào bát đĩa và đũa trên bàn ăn: "Rửa bát." Nói xong, bước vào phòng đóng cửa lại.
"Rửa bát?" Diệp Sơ Ảnh đau đớn nhìn một bàn đầy chén đĩa.