Diệp Sơ Ảnh đánh giá bên trong căn nhà. Nhìn trong góc, không có nấm mốc màu trắng. Nhìn trên đầu, lớp sơn trắng trên trần nhà còn mới không bị rơi bụi. Nhìn xung quanh, phía bắc và phía nam thông thoáng, rộng rãi sáng sủa, mặc dù trang trí không phải rất sang trọng, nhưng ít nhất vẫn gọn gàng ngăn nắp. Cái chính là trong phòng khách có một cái TV siêu lớn! Hôm qua nghe lão Trần nói mà hết hồn, căn nhà hôm nay có thể nói là vượt xa tưởng tượng của Diệp Sơ Ảnh.

"Tuyệt!" Diệp Sơ Ảnh buột miệng thốt ra.

"Tiền thuê nhà mỗi tháng là một ngàn sáu, cọc một trả ba, điện nước trả hàng tháng." Chàng trai bước ra khỏi nhà vệ sinh, dựa vào cửa, vắt trên vai một cái khăn tắm, nhìn như người cho thuê nhà. 

"Cọc một trả ba là sao?" Diệp Sơ Ảnh nhìn ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, mặt mày hớn hở, không chút để ý hỏi.

"Là đặt cọc tiền của một tháng thuê nhà, sau đó một lần trả tiền cho ba tháng thuê." Chàng trai đi đến bên bàn, rót một cốc nước, chuẩn bị đưa cho Diệp Sơ Ảnh, "Cái này cũng không biết, lần đầu thuê nhà sao?"

"Cái gì!" Diệp Sơ Ảnh đột nhiên quay đầu lại, va vào chàng trai, nước trong cốc sóng sánh một chút rồi văng ra ngoài, Diệp Sơ Ảnh không để ý, "Nói như vậy, đầu tiên tôi phải trả, trả..." 

"Sáu ngàn bốn." Chàng trai dùng sức bóp chặt cái cốc.

"Trời ạ, tôi còn tưởng phải trả từng tháng chứ." Diệp Sơ Ảnh ôm ngực, vẻ mặt đau đớn muốn chết, "Giao sáu ngàn bốn luôn sao, tôi còn tính ăn nhậu chơi bời ở Bắc Kinh nữa mà... Trùi ui! Chờ chút! Là anh!”

"Tôi?" Chàng trai nhíu mày. 

"Là anh, là anh, là anh, là anh, là anh, là anh." Diệp Sơ Ảnh chỉ vào chàng trai, miệng lặp đi lặp lại như súng liên thanh.

"Tôi cái gì?" Chàng trai càng khó hiểu.

"Tử văn thanh(死文青)!" Diệp Sơ Ảnh gằn từng chữ.

Chàng trai sửng sốt hồi lâu, cuối cùng đặt cốc giấy trong tay lên đầu Diệp Sơ Ảnh, xoay người trở về phòng.

"Chính là anh! Hôm qua còn nôn trên người tôi, lúc về thấy quần áo bẩn hết trơn, giặt thế nào cũng không sạch anh có biết không hả?" Một tay Diệp Sơ Ảnh bắt lấy cái cốc đang trượt xuống, tay kia kéo chàng trai lại, "Đừng có nói quên rồi nha. A? A? Hôm qua còn nắm tay tôi nói đừng rời xa anh, sao hôm nay lại quên rồi?" 

"Cô đang nói cái gì đấy? Sao càng nói càng vô lý vậy?" Chàng trai bất đắc dĩ quay đầu lại. 

"A a a a a, quả nhiên quên rồi, đây là uống rượu xong mất trí nhớ sao hả? Đúng rồi, gần đây anh thất tình phải không? Xem hôm qua anh nói kìa... Cho dù thất tình tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu, quần áo của tôi rất đắt..." Diệp Sơ Ảnh nghĩ đến chuyện phải giao hết tiền tiết kiệm, đột nhiên cảm thấy đau lòng cho bộ quần áo hôm qua.

"Có thuê nữa không?" Chàng trai lạnh lùng dứt khoát.

Diệp Sơ Ảnh cảm thấy run rẩy khắp người, đột nhiên rút tay về, gật đầu thật mạnh: "Thuê, thuê, thuê!"

"Chìa khóa nằm trên bàn trong phòng khách, siêu thị bên kia đường có bán ga trải giường, có thể giao hàng tận nhà. Tiền thuê nhà giao cho tôi trước ngày đầu tiên dọn đến là được, trước tuần sau sẽ trả cho cô. Ngoài ra trên bàn có một tờ giấy, trong đó ghi mật khẩu WiFi, số điện thoại cố định tại nhà và số điện thoại của tôi, tôi về phòng đây, có việc nhớ gõ cửa." Chàng trai nói rất nhanh, giọng điệu lạnh lùng. Diệp Sở Ảnh bị khí thế của anh làm cho sững sờ, chỉ có thể tuyệt vọng gật đầu.

Sau khi chàng trai nói xong liền xoay người về phòng, nhưng vừa đi vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại bước vào phòng tắm, khi đi ra trong tay lại cầm thêm hai cái chai, bước đến trước mặt Diệp Sơ Ảnh, hai tay đưa qua.

"Cái gì vậy?" Diệp Sơ Ảnh ngơ ngác nhận lấy, vẻ mặt mờ mịt.

"Bột giặt," Chàng trai gằn từng chữ, "Nước tẩy vết bẩn cực mạnh!" Nói xong liền xoay người rời đi, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy cả người như đang trong một trận gió hỗn độn.

"Này, anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh mà?"

"Tôi tên Hạ Vũ." Chàng trai đóng cửa lại. Ngay lúc chàng trai đóng cửa, Diệp Sơ Ảnh nhìn thấy chai rượu vương vãi khắp nơi trong phòng, cô nghe thấy tiếng chàng trai ngã xuống giường, chợt nhận ra có phải mình vừa nói gì đó không nên nói hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hạ Vũ ngã xuống giường, không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh uống rượu mắt nhắm mắt mở ngã trên đường, ngày hôm sau lại phát hiện mình tỉnh dậy trên giường, chuyện phát sinh ở giữa đều trống rỗng. Anh xoa xoa thái dương có hơi đau nhói, lấy điện thoại di động ra nhìn, cả một trang WeChat bạn bè gửi đến, một số là an ủi, một số là mắng, và một số đầy những tin đồn ác ý, nhưng cả một trang lại không có người đó, không có tin tức, cũng không có điện thoại. Anh nhắm mắt lại, kéo chăn bông lên che mặt. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Diệp Sơ Ảnh ở ngoài bắt đầu cẩn thận quan sát căn nhà, phát hiện cả phòng khách và phòng bếp đều gọn gàng ngăn nắp, đặc biệt là phòng bếp, làm Diệp Sơ Ảnh rất ngạc nhiên là dụng cụ nhà bếp đều đủ cả, Hạ Vũ lại trông giống như người chỉ biết nấu mì gói. Phòng của cô ở cạnh phòng của Hạ Vũ, khi nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những ngọn núi phía xa.

"Đây là phòng để ngắm ngọn núi xa hoa ha." Diệp Sơ Ảnh khâm phục, ra ngoài trở về ký túc xá lấy hành lý, sau đó đi siêu thị mà Hạ Vũ nói mua đồ dùng sinh hoạt. Mua đồ xong về nhà, Trần Vũ Thực gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, phát hiện Diệp Sơ Ảnh đã mua đồ dùng sinh hoạt xong cả rồi, tính tối nay dọn vào luôn.

"Anh nói nè Sơ Ảnh, em phải xem thêm mấy căn nữa chứ, như vậy đã thuê rồi?" Giọng điệu lão Trần đầu bên kia điện thoại tràn đầy bất lực.

"Ôi, em nghĩ căn này rất tốt rồi. Em lúc nào mà chẳng gọn gàng dứt khoát, không cần lo lắng. Không phải là bạn anh giới thiệu sao?"

"Cũng được, nghe bạn anh nói bạn cùng phòng rất tốt, còn dựa vào nhan sắc để dì chủ nhà giảm rất nhiều tiền thuê, cho nên anh yên tâm giao em cho cậu ta. Nhưng mà biết thế thôi chứ chưa gặp bao giờ, thế nào, gặp người ta chưa? Thật ra nghe em thuê chung với bạn nam anh vẫn hơi không yên tâm."

"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh nghĩ lại, hình như tính cách không ổn lắm, nhan sắc thì càng chưa thấy đâu, nhưng để tránh lão Trần hỏi dài dòng, cô kiên quyết nói: "Được! Lịch sự, văn minh, là người rất nhiệt tình! Ê khoan, còn giúp em dọn phòng. Này, này, Hạ Vũ, cứ đặt vali của tôi qua đó đi. Đúng, đúng, đúng, ở đằng kia, cảm ơn, cảm ơn nha."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tự chăm sóc bản thân, anh bận trước." Lão Trần nói xong liền treo máy.

Diệp Sơ Ảnh bất lực liếc cánh cửa đóng chặt bên cạnh, cô vừa mới nhấn mạnh rất lớn "Đang giúp dọn phòng", hy vọng đối phương hiểu ý một tí, nhưng chắc không có tác dụng rồi, cô tự mình nhặt cây chổi lên. Cuối cùng, phải mất gần một buổi chiều mới thu dọn xong toàn bộ căn phòng, khi thấy đã năm giờ phòng của Hạ Vũ vẫn không nhúc nhích chút nào. Diệp Sơ Ảnh dựa vào cửa, muốn nghe xem tên này có trốn bên trong chơi game hay không.

Cửa đột nhiên mở ra, Diệp Sơ Ảnh loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.

"Này, anh bị sao vậy? Sao đột nhiên mở cửa!" Diệp Sơ Ảnh bị dọa sợ, khó chịu phàn nàn.

Hạ Vũ cũng sửng sốt, sau đó nhìn cô giễu cợt: "Hình như vừa rồi cô không định gõ cửa."

"Này, tôi thấy anh chưa gì đã vào phòng, suốt một ngày không phát ra tiếng nào mới lo lắng cho anh đó được chưa?" Diệp Sơ Ảnh vừa nói vừa lặng lẽ nhìn lén qua vai Hạ Vũ nhìn phòng anh, phát hiện chai rượu trên mặt đất đã biến mất, chăn bông được xếp gọn gàng, "Này, anh..."

"Buổi tối muốn ăn gì?" Hạ Vũ đột nhiên nói một câu.

"Hả?" Diệp Sơ Ảnh không rõ.

Hạ Vũ bất lực thở dài: "Xem như tiệc chào mừng bạn cùng phòng mới đi, buổi tối tôi nấu, cô muốn ăn gì?"

Diệp Sơ Ảnh đột nhiên co rụt người lại, gần như không cần suy nghĩ liền đưa ra kết luận: "Tiệc Hồng Môn!"

Mặt Hạ Vũ khẽ giật giật, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thật sự không biết nên trả lời thế nào nên chỉ có thể thở dài, lắc đầu đi về phía cửa, cuối cùng buông một câu: "Đừng ăn nữa, để tôi tự ăn."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play