Vốn không có chỗ cho Hoắc Yến từ chối, hai người lập xong hàng loạt kế hoạch, tất nhiên trong đó cũng bao gồm việc bắt Hoắc Yến không được liên lạc với Tô Thụy trong hai ngày này.

Không phải Hoắc Yến không muốn từ chối mà là điều kiện ba mẹ Hoắc đưa ra lần này quá đỗi hấp dẫn...

Đó là chỉ cần Tô Thụy có thể vượt qua được thử thách lần này thì ba mẹ Hoắc sẽ không ngăn cản Hoắc Yến và Tô Thụy bên nhau nữa. Thậm chí cho dù sau này Hoắc Yến muốn kết hôn với Tô Thụy thì họ cũng sẽ ủng hộ.

Hoắc Yến đã do dự.

Bên cạnh Tô Thụy có quản lý chăm sóc, còn anh ấy thì chỉ không liên lạc với cậu ta hai ngày thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Đến khi Tô Thụy và mẹ Hoắc gặp nhau rồi thì có thể đổi về tháng ngày chung sống cả đêm ngày mai sau của họ.

Hoắc Yến không tìm ra lý do để từ chối cuộc giao dịch cực kỳ thỏa đáng này.

Nhưng Hoắc Yến lại cứ không kìm được lòng nghi ngờ...

Tô Thụy có thể vượt qua thử thách lần này thật sao?

Hoắc Yến hiểu tính mẹ Hoắc, bà không phải người hăm dọa người khác, lúc ba mẹ Hoắc lập kế hoạch Hoắc Yến cũng ở bên cạnh nên anh ấy biết toàn bộ nội dung ngày mai mẹ Hoắc sẽ nói với Tô Thụy.

Đều là câu hỏi thông thường, chắc chắn Tô Thụy có thể trả lời rất tốt.

Ngoại trừ mười triệu cuối cùng...

Tô Thụy thật sự sẽ vì anh ấy mà khước từ mười triệu không chút do dự sao?

Nhưng nếu Tô Thụy đồng ý cầm mười triệu của mẹ Hoắc rồi rời đi thật, vậy anh ấy...

Chỉ nghĩ tới suy đoán này thôi, trái tim Hoắc Yến đã đau đớn châm chích rồi.

Hoắc Yến rất cố gắng thầm khuyên bản thân rằng phải tin tưởng con người Tô Thụy, chắc chắn Tô Thụy thích anh ấy nên mới ở bên anh ấy, chắc chắn Tô Thụy sẽ không chút do dự từ chối cám dỗ của mẹ anh ấy.

Nhưng không biết tại sao, qua sự việc vào hai hôm trước, đột nhiên Hoắc Yến không còn chắc chắn đến thế nữa.

...

Ngày gặp mặt, mới sáng sớm mà nhóm Diệp Lạc Dao đã đến phòng riêng rồi.

Mẹ Hoắc đặt chỗ rất kín đáo, trang trí theo phong cách cổ xưa, rất thanh tĩnh.

Ngoài ra, điều quan trọng nhất là trên phòng riêng này còn có một căn gác xép.

Mẹ Hoắc ngồi trong phòng riêng bên dưới, Diệp Lạc Dao, ba Hoắc và Hoắc Yến thì ở gác xép bên trên.

Sợ họ chờ đợi nhàm chán, mẹ Hoắc còn bảo nhân viên phục vụ bưng một bàn bánh ngọt lên.

Ba Hoắc không hề hứng thú với đồ ngọt, bèn lấy máy tính bảng ra bắt đầu xử lý chuyện công ty. Lòng Hoắc Yến là một mớ hỗn độn, căn bản ăn không vào. Thế là tất cả bánh ngọt để hết trước mặt Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao ăn một miếng bánh socola tan chảy rồi lại uống một miếng nước hoa quế mật ong, cậu ăn đến thỏa mãn ra mặt, đồng thời còn không quên ca cẩm trong lòng:

[Sao Tô Thụy còn chưa tới nữa?]

Mẹ Hoắc nhìn đồng hồ, Tô Thụy đã trễ nửa tiếng rồi.

Ba Hoắc nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến.

Hoắc Yến cầm điện thoại thấp thỏm, đang định đứng dậy ra ngoài xem thử thì nghe thấy Diệp Lạc Dao lại phân tích:

[Lẽ nào Tô Thụy biết khó mà lui, định buông bỏ anh hai rồi nên hôm nay không thèm quan tâm ấn tượng mẹ Hoắc dành cho cậu ta mà cố tình đến trễ?]

Hoắc Yến nhíu mày, Tô Thụy luôn thận trọng đúng giờ, hôm nay còn đến gặp người lớn nữa, sao cậu ta có thể cố tình đến trễ?

Chắc chắn là xảy ra sự cố trên đường rồi.

Còn nữa, Tô Thụy vẫn chưa gặp mẹ Hoắc mà, sao có thể bỏ anh ấy?

Dưới lầu chợt vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên phục vụ...

“Quý khách, khách của bà đến rồi.” ( truyện trên app T𝕪T )

Bỗng dưng Diệp Lạc Dao thấy kích động: [Đến rồi đến rồi đến rồi.]

Ba Hoắc bỏ máy tính bảng xuống.

Hoắc Yến ngồi thẳng dậy.

Mẹ Hoắc nói: “Mời vào.”

Cửa phòng riêng được mở ra, Tô Thụy đi vào, nhân viên phục vụ đóng cửa phòng từ bên ngoài.

Mẹ Hoắc đánh giá Tô Thụy, ra hiệu cho cậu ta: “Ngồi đi.”

Tô Thụy ngồi đối diện mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc đưa thực đơn qua: “Uống chút gì nhé?”

Tô Thụy nhìn xuống thực đơn nhưng không nhận lấy.

Mẹ Hoắc khẽ nhướng mày, tiện tay đặt thực đơn xuống.

Tô Thụy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mẹ Hoắc, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu bác gái đã hẹn cháu tới đây để gặp mặt, vậy cháu cũng không vòng vo làm gì nữa. Nhưng trước khi đến đây, cháu còn có một câu hỏi.”

Mẹ Hoắc nói: “Cậu cứ hỏi.”

Từ khi vào phòng thì Tô Thụy đã luôn đánh giá căn phòng này, nhìn kỹ một vòng thấy không có máy quay, cậu ta mới hơi yên tâm hỏi: “Cuộc trao đổi hôm nay của chúng ta, chắc bác gái sẽ không truyền ra ngoài đâu nhỉ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Mẹ Hoắc nói.

Có được câu trả lời khẳng định của mẹ Hoắc, giờ Tô Thụy mới nở nụ cười mỉm: “Vậy thì tốt ạ, hôm nay cháu đến với sự thẳng thắn, cháu tin bác gái cũng vậy. Hôm nay bác tìm cháu đến là hy vọng cháu rời xa Hoắc Yến hoàn toàn...”

Hoắc Yến ở trên gác chợt nhíu mày lại, đồng thời trái tim anh ấy cũng treo lên theo đó.

Sao Tô Thụy còn chủ động nhắc tới vấn đề này nữa vậy?

Diệp Lạc Dao nghe tới đây đột nhiên thấy câu thoại này khá quen, cậu nhanh chóng mở ghi chú của mình ra đọc tình tiết cậu ghi lại.

Rồi bỗng dưng: [Tìm thấy rồi!]

[Hà Thời là con riêng của nhà họ Hà, lúc bị nhà họ Hà phát hiện Tô Thụy và Hà Thời yêu nhau, mẹ Hà đã tìm Tô Thụy nói chuyện với cậu ta, đương nhiên Tô Thụy không chịu chia tay với Hà Thời, nhưng vì có thể giúp Hà Thời thuận lợi thừa kế gia sản đồng thời để cho cục cưng lớn lên khỏe mạnh, thế là Tô Thụy đòi mẹ Hà... Năm triệu!]

Mặt Hoắc Yến sa sầm, đang định nói chuyện thì nghe dưới lầu vang lên giọng của Tô Thụy.

“Năm triệu.”

Hoắc Yến sững sờ.

Tô Thụy nói: “Cho cháu năm triệu, cháu sẽ rời xa con trai bác.”

Hoắc Yến thất thủ, một chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất theo câu nói ấy, mảnh thủy tinh văng tung tóe xung quanh tựa như trái tim tràn đầy mong chờ của anh ấy cũng bỗng chốc chia năm xẻ bảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play