Tiếng động trên gác xếp quá to nên đương nhiên là bên dưới cũng nghe thấy hết. Tô Thụy nhíu mày, cậu ta thẳng thắn vậy mà mẹ Hoắc dẫn theo vệ sĩ để đề phòng cậu ta, cậu ta cười khẩy một tiếng: “Bác thận trọng quá rồi.”
Sau khi mẹ Hoắc chủ động liên lạc với Tô Thụy thì cậu ta nhận ra rằng chuyện đã dần bắt đầu không đi theo sự kiểm soát của cậu ta nữa rồi.
Tô Thụy vốn cho rằng nhà họ Hoắc khác với những hào môn khác, sẽ không hạn chế tự do cá nhân của Hà Thời như nhà họ Hà.
Kết quả không ngờ hào môn nào cũng có đức hạnh y hệt nhau.
Nhà họ Hà là thế, nhà họ Hoắc cũng vậy.
Nếu mẹ Hoắc đã tìm đến tận nơi rồi, vậy Tô Thụy còn dây dưa với Hoắc Yến nữa cũng vô nghĩa, chi bằng nhân lúc còn sớm cắt đứt cho xong.
Bởi vậy dù cũng hơi tiếc và hối hận nhưng Tô Thụy vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hơn nữa còn nghĩ xong phải đòi lợi ích lớn nhất về cho mình bằng cách nào trước khi gặp mặt.
Không phải là nhà họ Hoắc chỉ có một yêu cầu là muốn cậu ta rời xa Hoắc Yến thôi sao? Vậy chi bằng để Tô Thụy chủ động đề nghị rời xa Hoắc Yến, tiền đề là nhà họ Hoắc cho cậu ta đủ tiền.
Có điều Tô Thụy không ngờ cậu ta đã thẳng thắn đến vậy mà mẹ Hoắc còn đề phòng, may mà hôm nay cậu ta cũng có chuẩn bị.
Tô Thụy lập tức lạnh lùng nói: “Nếu cháu đã đòi tiền, vậy thì sau khi lấy được tiền cháu sẽ không dây dưa với Hoắc Yến nữa. Đương nhiên nếu hôm nay bác không cho cháu đi...” Cậu ta ngập ngừng, nở một nụ cười: “Tối nay trên các trang mạng giải trí lớn sẽ công khai tin vui của cháu và Hoắc Yến.”
Mẹ Hoắc khó mà đè khóe miệng đang cong lên của bà xuống.
Tô Thụy lười giả vờ tiếp rồi, đã bắt đầu uy hiếp bà rồi.
Quả nhiên Diệp Lạc Dao nói không sai, Tô Thụy tiếp cận Hoắc Yến vì tiền.
Từ lúc Tô Thụy vào phòng riêng đến giờ còn chưa tới hai phút, mẹ Hoắc cũng chưa bắt đầu gài bẫy theo kế hoạch mà Tô Thụy đã tự đào một cái hố to cho cậu ta, còn chủ động nhảy vào luôn.
Mẹ Hoắc ngẩng đầu nhìn Tô Thụy trước mắt, tâm trạng nhẹ nhõm chưa từng có, cười khẽ nói: “Nói vậy, chỉ cần tôi cho tiền cậu thì từ đây về sau cậu sẽ không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa?”
Tô Thụy không hề do dự: “Đương nhiên, nhưng vẫn phiền bác làm rõ là tự nguyện cho.”
Cậu ta không muốn lún vào tranh chấp tố tụng gì nữa đâu.
Mẹ Hoắc suýt đã cười thành tiếng nhưng kịp thời bưng tách trà lên giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
Mà Hoắc Yến trên gác xép cũng ngồi không vững nữa, đứng lên vội vàng đi xuống.
Diệp Lạc Dao sửng sốt: “Anh hai, anh...”
[Cứ đi xuống vậy hả? Không nghe thêm chút nữa sao?]
[Sao ba Hoắc sao không cản lại vậy! Mình cản không nổi mà...]
Mẹ Hoắc thầm nói cản không nổi mới hay ấy, nên để Hoắc Yến đích thân xuống nói chuyện với Tô Thụy.
Hoắc Yến xuống lầu gây ra động tĩnh quá lớn nên Tô Thụy không nhịn được nhìn sang. Cửa chắn được che kín phía sau phòng riêng bị kéo ra, khoảnh khắc thấy rõ Hoắc Yến, đồng tử của Tô Thụy co rút mạnh, suýt không thể duy trì biểu cảm trên mặt.
Sao Hoắc Yến lại ở đây?!
Tô Thụy không thể tin nổi nhìn Hoắc Yến, biểu cảm bỗng chốc đầy màu sắc, hai tay dưới bàn siết chặt đến nỗi khớp tay cũng trắng bệch.
Không để cho Tô Thụy có nhiều thời gian cân nhắc, Hoắc Yến đã vội vàng đi đến trước mặt cậu ta.
Người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu, mặt đầy vẻ thất vọng, biểu cảm là nỗi bi thương khó mà che giấu, anh ấy nhìn Tô Thụy không chớp mắt, ấp úng nói: “Vậy là... Trong mắt cậu, tình cảm tôi dành cho cậu là thứ được đong đếm bằng tiền ư?”
Tô Thụy chợt tuôn một lớp mồ hôi, cậu ta há miệng nhưng không thể thốt lên một câu nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diệp Lạc Dao cũng xuống lầu theo ba Hoắc, nghe nói vậy thì mắng mỏ trong lòng: [Đương nhiên có thể đong đếm bằng tiền rồi, những năm triệu bạc đó!]
[Vậy mà còn ít hơn một nửa so với dự tính của ba mẹ Hoắc, có nên nói là lời hay không đây?]
Ba Hoắc suýt không kìm được sự vui vẻ.
Mẹ Hoắc liếc ông một cái, ba Hoắc nín cười kịp thời.
Hoắc Yến cảm thấy trái tim anh ấy như bị xé mất một mảnh, đang nhiễu máu từng giọt, gió lạnh thổi qua làm nó đau rát: “Năm triệu...” Hoắc Yến cắn chặt răng: “Cậu ở bên tôi chỉ vì năm triệu? Tình cảm tôi dành cho cậu chỉ đáng từng ấy tiền thôi sao?”
Diệp Lạc Dao đính chính: [Cũng không phải chỉ đáng chút đỉnh ấy, còn không phải tại âm mưu bị lộ nên chỉ có thể lấy chút đỉnh đó thôi sao!]
Ngay lúc này đây, còn gì mà Tô Thụy không hiểu nữa?
Buổi gặp mặt hôm nay là một cái bẫy! Thế mà cậu ta còn không biết gì mà nhảy vào như vậy nữa!
Đối diện với lời chất vấn của Hoắc Yến, Tô Thụy hoảng hốt không thôi nhưng vẫn cố làm như bình tĩnh, nhanh chóng động não bắt đầu tìm một cái cớ, cậu ta phải giải thích rõ ràng!
Nếu không giải thích rõ được... Rất có thể cậu ta sẽ mất sạch cả chì lẫn chài!
Suy cho cùng thì Hoắc Yến vẫn có tình cảm với Tô Thụy, không muốn ép cậu ta quá nên anh ấy mím chặt môi, ngoan cường đứng yên tại chỗ chờ một câu trả lời. Nhưng Diệp Lạc Dao thì không có nỗi lo ấy, thấy lâu quá rồi mà Tô Thụy vẫn không nói, cậu càm ràm trong lòng:
[Nghĩ lý do thôi mà Tô Thụy phải nghĩ lâu tới vậy hả?]
[Mình nghĩ ấy... Lát nữa khi lên tiếng chắc Tô Thụy sẽ không nói cậu ta làm vậy cũng là vì hết cách rồi đâu nhỉ?]
Diệp Lạc Dao nhớ lại tình tiết, lại nhớ ra mấy câu giả vờ vô tội lúc trước cậu đọc được trên mạng, bắt chước lại sống động như thật:
[Suy cho cùng Tô Thụy cậu ta cũng đang mang thai mà, bên công ty kinh tế còn giục gấp, cậu ta to bụng chắc chắn không thể đi chương trình tạp kỹ rồi! Mà cậu ta cũng không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, lúc này còn đứt liên lạc với Hoắc Yến! Giờ mẹ Hoắc gọi cho Tô Thụy chính là cọng rơm cứu mạng của cậu ta!]
[Đương nhiên, Tô Thụy chủ động đòi năm triệu rời xa Hoắc Yến cũng là cách mang tên hết cách đấy! Chỉ là kế hoãn binh thôi~]