Đã hai ngày rồi.

Tô Thụy đã rời khỏi nhà cũ của nhà họ Hoắc vỏn vẹn hai ngày, nhưng trong khoảng thời gian này Tô Thụy lại không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Hoắc Yến.

Tô Thụy nắm chặt điện thoại sốt ruột đi tới đi lui ở cửa sổ, cậu ta thấy hơi khó tin, chẳng lẽ Hoắc Yến nổi giận vì cậu ta bỏ anh ấy mà đi thật sao?

Tô Thụy rũ mắt suy tư một lát rồi lắc đầu.

Không đúng nhỉ?

Hoắc Yến đã thích Tô Thụy bảy năm, còn là một tên mù quáng trong tình yêu chân chính, không nói Tô Thụy bảo gì nghe nấy, chỉ cần là chuyện liên quan tới Tô Thụy thì anh ấy sẽ ưu tiên hàng đầu.

Mà cho dù Hoắc Yến có giận cậu ta thật đi chăng nữa, nhưng Tô Thụy đã gửi tin nhắn xin lỗi cho anh ấy sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc rồi, Hoắc Yến đọc được thì nên nguôi giận đi chứ.

Chuyện phát triển ngược, chắc chắn đã xảy ra vài thứ nằm ngoài dự đoán của Tô Thụy rồi. Chỉ là giờ Tô Thụy cũng không liên lạc được với Hoắc Yến, cậu ta đứng trong tình thế quá bị động.

Tô Thụy nhíu chặt mày, hơi bất an giơ tay xoa bụng dưới của mình, cậu ta vẫn nhớ rõ như in lời bác sĩ khám thai nói hôm qua:

“... Cậu phải đưa ra quyết định nhanh nhất, hiện tại cái thai đã được mười ba tuần rồi, nếu muốn ra nước ngoài phẫu thuật thì có thể bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ…”

“Tuy trong nước cũng có điều kiện điều trị, nhưng tôi nghĩ cho thân phận của cậu, nếu không tới mức bất đắc dĩ, tốt nhất vẫn đừng nên ở lại trong nước thì hơn…”

Tô Thụy hít sâu một hơi, sao cậu ta không biết lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại của cậu ta là xuất ngoại chứ?

Nhưng xuất ngoại nào có dễ như thế?

Trước tiên không nói tới cậu ta có hai chương trình tạp kỹ đã bàn xong, đột ngột vi phạm hợp đồng là cậu ta phải bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng.

Dù Tô Thụy bồi thường được số tiền đó thật, nhưng kể từ đó thì cậu ta cũng không có tiền để chi trả cho phí phẫu thuật cao ngất ở nước ngoài.

Đứa bé trong bụng đến quá bất ngờ, khi ấy Tô Thụy vừa chia tay Hà Thời nên chưa kịp chuẩn bị gì. Đến khi cậu ta phát hiện cái thai thì đã không thể liên lạc cho Hà Thời được nữa. Tô Thụy cũng từng suy nghĩ xem có nên phá thai không, nhưng suy cho cùng đây cũng là máu mủ của cậu ta và Hà Thời...

Giờ đây, Tô Thụy cần gấp một người có thể hỗ trợ cậu ta, mà Hoắc Yến vừa hay là ứng cử viên tuyệt nhất.

Một tên mù quáng trong tình yêu đẹp trai nhiều tiền và yêu thầm Tô Thụy nhiều năm ròng, không có ứng cử viên nào tốt hơn Hoắc Yến cả.

Đêm ở khách sạn ấy là Tô Thụy cố tình sắp xếp, chung đụng tiếp cận sau đó cũng do cậu ta tính toán cẩn thận từng bước một.

Khó khăn lắm mới khiến cho Hoắc Yến một lòng một dạ với Tô Thụy, nhưng không ngờ vẫn xuất hiện sai số.

Sớm biết vậy... Hôm đó Tô Thụy không nên đồng ý về nhà họ Hoắc với Hoắc Yến rồi, cậu ta không nên chấp nhặt một thân phận mà nên giữ chặt Hoắc Yến.

Chỉ cần Hoắc Yến mãi mãi đứng phía sau cậu ta thì cậu ta có chỗ dựa rồi.

Nhưng giờ mọi chuyện cũng đã diễn ra, có buồn nản hối hận cũng vô dụng.

Tô Thụy vuốt ve bụng dưới, cầm điện thoại lên thử gọi một cuộc cho Hoắc Yến.

Không có gì bất ngờ, cuộc gọi này vẫn không kết nối được.

Vào lúc Tô Thụy đang lo lắng bất an thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cậu ta mừng ra mặt, chẳng thèm nhìn đã bắt máy: “Alo...”

“Là Tô Thụy nhỉ?” Một giọng nói vừa quen vừa lạ vang bên tai, nụ cười trên mặt Tô Thụy bỗng chốc cứng đờ.

Mẹ Hoắc cầm điện thoại, sát bên bà là ba Hoắc, bên phải là Diệp Lạc Dao, còn có Hoắc Yến với vẻ mặt rối rắm đang ngồi gần đó.

Đầu dây bên kia điện thoại không im lặng quá lâu đã nhanh chóng vang lên giọng nói hơi do dự của Tô Thụy: “Cho hỏi bác là?”

Mẹ Hoắc nói gọn gàng dứt khoát: “Tôi là mẹ của Hoắc Yến, cậu có rảnh để gặp tôi một lần không?”

Tô Thụy nhíu chặt mày, cậu ta đã sớm đoán được nhà họ Hoắc sẽ liên lạc với mình, nhưng giờ cậu ta không liên lạc được với Hoắc Yến, đi gặp mẹ Hoắc một mình là chuyện không nằm trong kế hoạch của Tô Thụy.

Suy nghĩ một lát, Tô Thụy lễ phép nói: “Xin lỗi bác gái...”

Mẹ Hoắc đoán được cậu ta sẽ từ chối, vẫn nói với giọng điệu như cũ cắt ngang lời cậu ta: “Chắc hai hôm nay cậu không liên lạc được với A Yến nhỉ?”

Tô Thụy siết mạnh ngón tay đang cầm điện thoại, thầm nói quả nhiên mà, sắc mặt khó coi: “Là các người...”

Mẹ Hoắc thấy Hoắc Yến đứng ngồi không yên trông thấy, mắt bà lóe qua niềm vui: “Bởi thế chúng ta vẫn nên gặp nhau một lần, lát nữa tôi gửi địa điểm và thời gian cho cậu.”

Nói xong câu này, mẹ Hoắc cúp máy.

“Thế nào?” Mẹ Hoắc hất nhẹ cằm với Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao cong mắt, giơ ngón tay cái: “Cực kỳ đỉnh.”

[Có dáng vẻ mẹ chồng ác độc trong tiểu thuyết ngôn tình!]

Nụ cười của mẹ Hoắc cứng đờ.

Ba Hoắc suýt không nín cười được.

Chỉ có mình Hoắc Yến là mặt mày khổ sở, lưỡng lự hết lần này tới lần khác rồi mới nói: “Mẹ à, hay là ngày mai con cũng...”

“Con yên tâm đi, con là người nhất định phải có mặt.” Mẹ Hoắc đoán được Hoắc Yến định nói gì bèn cắt ngang lời anh ấy nói.

Diệp Lạc Dao cũng gật đầu theo.

[Anh hai chưa đến Hoàng Hà thì không cam lòng, nếu không để chính tai anh ấy nghe Tô Thụy thừa nhận cậu ta tiếp cận anh ấy vì tiền, anh ấy sẽ không chết tâm đâu.]

Mẹ Hoắc gật đầu đồng ý.

Hoắc Yến mấp máy môi, muốn giải thích thay cho người trong lòng nhưng lời mới vừa đến miệng thì câu Diệp Lạc Dao nói hôm ấy vang lên như yểm bùa, văng vẳng bên tai anh lần nữa.

Nhớ tới bóng lưng bỏ đi quyết đoán của Tô Thụy, cổ họng Hoắc Yến bị nghẹn lại, lên không được mà xuống cũng chẳng xong rất là khó chịu.

Hai ngày trước, sáng kiến của Diệp Lạc Dao đã nhận được sự khẳng định thống nhất từ ba mẹ Hoắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play