Ký ức duy nhất mà anh ấy có là mình uống nhiều quá choáng váng nên Tô Thụy đỡ mình về khách sạn, khúc sau trống rỗng chẳng có gì.

Đôi môi nhợt nhạt của Hoắc Yến mấp máy, dáng vẻ bị sốc nghiêm trọng.

Thấy vậy, Diệp Lạc Dao lại không nhịn được mà cảm thán thêm lần nữa: [Trông anh hai cứ như lại sắp...]

"Tiểu Dao." Mẹ Hoắc đúng lúc lên tiếng cắt ngang lời cảm thán trong lòng Diệp Lạc Dao, không để cậu phun ra hai chữ "tan vỡ" còn lại: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, con có đói bụng không?"

Diệp Lạc Dao muốn nói mình không đói, chỉ buồn ngủ thôi. Chủ yếu là vì trí nhớ đời trước và đời này đang hỗn loạn trong đầu nên cậu cần thêm một ít thời gian để sửa sang lại.

Nhưng mẹ Hoắc đã thân thiết khoác vai cậu sau đó cười tủm tỉm nói: "Để anh hai con nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài trước."

Mẹ Hoắc đã nói vậy rồi mà Diệp Lạc Dao tiếp tục nán lại đây thì không ổn, thế nên cậu đi theo bà ra khỏi phòng.

Lúc này đã gần trưa, đầu bếp trong nhà đã làm bữa trưa xong rồi.

Ăn uống no đủ xong, Diệp Lạc Dao lại càng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Cậu quyết định sẽ đi đánh một giấc cái đã. Thế nên sau khi nói với ba Hoắc và mẹ Hoắc một tiếng, cậu đi lên tầng nghỉ ngơi.

Sau khi trở lại phòng, Diệp Lạc Dao nhảy lên giường ngủ luôn.

Thật ra thì cậu ngủ không lâu lắm, có điều trí nhớ hai đời cứ ập tới như thuỷ triều nên cuối cùng Diệp Lạc Dao cũng chải chuốt được hết trí nhớ đời trước trong giấc mơ.

Giống như bây giờ, đời trước cậu cũng là một sinh viên, còn là một sinh viên cực kỳ có hứng thú với các loại tiểu thuyết mạng nữa.

Sau một lần thức liên tục hai ngày hai đêm để đọc tiểu thuyết, cậu đột tử. Sau khi chết, cậu đã xuyên tới thế giới được tạo thành từ nhiều quyển tiểu thuyết này, biến thành con trai nhà họ Diệp.

Tiếc rằng khi cậu lên năm thì ba mẹ bất ngờ qua đời. Sau đó cậu được ba Hoắc và mẹ Hoắc nhận về nhà họ Hoắc nuôi lớn đến giờ. Có điều cả nhà họ Hoắc đều là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này, hơn nữa cậu còn chẳng có tên, chỉ là một người qua đường trong đó.

Sau hơn chục năm sống chung một nhà, trong lòng Diệp Lạc Dao đã xem ba Hoắc và mẹ Hoắc là ba mẹ mình rồi. Mặc dù mối quan hệ giữa cậu và ba người anh trai cũng bình thường nhưng cậu không hy vọng kết cục của họ sẽ bi thảm như trong sách.

Sau khi tỉnh dậy, Diệp Lạc Dao nhân lúc mình còn nhớ tình tiết trong truyện mà ghi hết vào mục ghi chú trong điện thoại.

Cậu còn vừa ghi vừa không quên cảm thán...

[Hoá ra mẹ Hoắc là người như vậy...]

[Thật quá đáng, thế mà ba Hoắc lại...]

[Không được, mình phải tìm cơ hội nhắc nhở anh ba một chút...]

Người nhà họ Hoắc ở dưới tầng: "..."

Hoá ra tiếng lòng không hạn chế khoảng cách à?

Ba người nhà họ Hoắc ngồi trên ghế sô pha trố mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng còn dâng trào cảm giác ngứa ngáy. Sao lần này Diệp Lạc Dao không nói cho hết câu vậy?

Rốt cuộc phần còn lại là gì?

Mẹ Hoắc liếc nhìn ba Hoắc.

Ba Hoắc lén lút kiểm điểm lại bản thân. Mặc dù ông thật sự không làm gì cả nhưng chẳng hiểu sao vẫn cảm thấy chột dạ.

Trong khoảng thời gian Diệp Lạc Dao đi ngủ này, người nhà họ Hoắc đã mở một cuộc họp gia đình nho nhỏ.

Tất nhiên nội dung cuộc họp xoay quanh chuyện bỗng nhiên họ có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao rồi.

Lúc đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của cậu, họ bị dọa sợ hết hồn.

Thậm chí mẹ Hoắc còn nghi ngờ có khi nào Diệp Lạc Dao bị "đoạt xác" không. Nhưng sau một buổi quan sát ngắn ngủi, bà lại xác định đứa trẻ này chính là Diệp Lạc Dao. Con trai bà nuôi lớn sao bà có thể không nhận ra được?

Mặc dù không biết Diệp Lạc Dao đã trải qua biến cố gì mà đưa lại kết quả này, cũng không biết cậu biết được thứ gọi là "cốt truyện" kia từ đâu nhưng chỉ cần Diệp Lạc Dao khoẻ mạnh bình an là bọn họ yên tâm rồi.

Điều duy nhất cần cân nhắc là...

"Cốt truyện" mà Diệp Lạc Dao nói có thật hay không.

Thật ra thì sau chuyện sáng nay của Tô Thụy, ba Hoắc và mẹ Hoắc đã hơi tin tưởng rồi, có điều trước khi tìm được chứng cứ xác thực, bọn họ đừng nên khẳng định chắc chắn thì hơn.

Hơn nữa quan trọng nhất bây giờ là họ có nên nói cho Diệp Lạc Dao biết cả nhà có thể nghe được tiếng lòng của cậu hay không?

Nếu họ nói ra thì có ảnh hưởng gì đến "cốt truyện" sau này không?

Không ai có thể kết luận bừa, cũng không ai dám thử xem kết quả của hiệu ứng cánh bướm do việc này mang lại là gì.

Cuối cùng, sau khi thảo luận với nhau, họ vẫn quyết định tạm thời sẽ không nói điều này cho Diệp Lạc Dao biết.

Chờ đến khi Diệp Lạc Dao ghi lại hết cốt truyện thì trời cũng gần tối rồi.

Cậu cầm điện thoại di động xuống tầng, lại tình cờ gặp được Hoắc Yến đi từ trong phòng ra.

Lúc này trông Hoắc Yến chẳng khác gì cà tím phơi sương, toàn thân đầy vẻ ủ dột, hai mắt vô hồn.

Thấy Diệp Lạc Dao, chút cảm xúc phức tạp thoáng hiện lên trong mắt anh ấy chỉ chốc lát ngắn ngủi rồi bị anh ấy giấu đi hết. ( truyện trên app T𝕪T )

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, hơi do dự hỏi: "Anh hai, anh có ổn không vậy?"

Cần em an ủi không?

Hoắc Yến quay đầu đi không muốn nhìn Diệp Lạc Dao nữa.

Thấy vậy, cậu cũng im lặng theo nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nói: [Xem ra anh hai rất yêu ánh trăng sáng kia. Tiếc rằng ánh trăng sáng chỉ thích mỗi tiền của anh ấy.]

Hoắc Yến nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng kịch liệt nhưng lại nghĩ đến lời dặn của mẹ chiều nay nên đành phải hít một hơi thật sâu rồi quyết định xoay người đi thẳng xuống tầng, không so đo với Diệp Lạc Dao nữa.

Diệp Lạc Dao cũng đi theo anh ấy xuống dưới. Hai người đi xuống gần hết bậc thang thì tình cờ nghe ba mẹ Hoắc trò chuyện với nhau:

"Thằng bé vẫn chưa chịu tin à?" Ba Hoắc hỏi.

Mẹ Hoắc đáp: "Có phải anh không biết con trai anh cứng đầu ngang bướng không ai bằng đâu."

Ba Hoắc thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Mẹ Hoắc: "Ngày mai Hoắc Cảnh sẽ tới nhà họ Trì nói chuyện từ hôn. Còn cái cậu Tô Thụy kia..."

Mẹ Hoắc có chút do dự, rất dễ nhận thấy là bà cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết.

Dù có muốn chọc nước ối làm xét nghiệm DNA thì cũng phải có sự đồng ý của Tô Thụy mới được...

Nghe đến đây, Hoắc Yến không nhịn nổi nữa, chỉ là ngay lúc anh ấy chuẩn bị lên tiếng thì một giọng nói chợt vang lên sau lưng:

[Này thì có gì khó đâu! Tô Thụy chỉ muốn tiền nên nếu muốn cậu ta ngừng dây dưa với anh hai thì mẹ Hoắc có thể chọn cách thẳng tay cầm chi phiếu đập vào mặt cậu ta, sau đó ngang ngược nói: "Cho cậu mười triệu, rời khỏi con trai tôi đi!"]

Hoắc Yến chợt khó thở.

Mắt mẹ Hoắc thì sáng lên.

Cách này được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play