Người nhà họ Hoắc bị dọa sợ hết hồn.
Hoắc Cảnh và ba Hoắc chạy ra đầu tiên, lúc đó quản gia và người giúp việc đã đỡ Hoắc Yến dậy rồi, bác sĩ gia đình cũng vội vàng chạy tới.
Sau khi làm kiểm tra đơn giản, bác sĩ gia đình đưa ra kết luận: "Bị tụt huyết áp cộng thêm tức giận khó thở."
Nói đơn giản là tức quá ngất luôn.
Bác sĩ đưa Hoắc Yến về phòng rồi truyền đường glucose cho anh ấy.
Sau một hồi loạn cào cào, biết Hoắc Yến không còn gì đáng lo nữa, mọi người cũng yên lòng.
Diệp Lạc Dao thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Mặc dù chẳng hiểu tại sao mình chưa kịp làm gì mà mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhưng quả thật đây là một chuyện đáng để ăn mừng.
Tuy rằng hôm nay anh hai tức đến nỗi vừa bị té vừa bị ngất nhưng nói chung là anh ấy không hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, còn thoáng thấy được bộ mặt thật của Tô Thụy.
Chỉ cần anh hai có thể hoàn toàn buông bỏ và chia tay Tô Thụy thì hẳn là những chuyện sau này sẽ không xảy ra đâu nhỉ?
[Nghĩ lại thì hôm nay anh hai bị như vậy vẫn rất đáng. Sau này anh hai không cần phải ra RT-Mart mổ cá nữa rồi!]
[Nhưng mà khả năng chịu đựng của anh hai cũng kém quá nhỉ? Tô Thụy chỉ bỏ anh ấy thôi mà cũng bị chọc tức ngất xỉu là sao? Nếu sau này Tô Thụy bỏ anh ấy lại nhiều lần để chạy theo Hà Thời vậy chẳng phải anh hai sẽ ngất lên ngất xuống suốt ngày à?]
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Dao không nhịn được mà bật cười:
[Như vậy xem ra anh hai nhà mình còn yếu đuối hơn cả công chúa hạt đậu nữa!]
Người nhà họ Hoắc trố mắt nhìn nhau.
Lỡ may không phải khả năng chịu đựng của Hoắc Yến yếu kém mà là do lời con/em nói quá hãi hùng thì sao?
Nhưng Diệp Lạc Dao thân là người trong cuộc lại hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Cậu vẫn còn đang hăng hái phân tích trong lòng:
[Có điều mình cảm thấy hẳn là Tô Thụy chưa từ bỏ ý đồ đâu. Bây giờ anh ta và Hà Thời đã chia tay, lại còn sĩ diện nên chắc chắn anh ta sẽ không đi tìm Hà Thời. Thế nhưng anh ta vẫn còn mấy hợp đồng trong người, muốn huỷ hợp đồng thì phải bồi thường tiền, muốn sinh con cũng phải dùng đến tiền. Nếu sau này anh ta tới đòi tiền anh hai thì cái tên yêu vào lú não như anh hai có cho không nhỉ?]
Đường glucose được truyền vào từ từ nên rất nhanh sau đó Hoắc Yến đã tỉnh. Ai ngờ anh ấy vừa mở mắt ra đã nghe thấy những lời này.
Hoắc Yên vùng vẫy ngồi dậy, đôi mắt đỏ quạch lên nhìn Diệp Lạc Dao chằm chằm, sau đó chậm rãi nhấn mạnh từng chữ giải thích: "Anh... Tiểu Thụy không phải loại người như mọi người nghĩ đâu! Chắc... Chắc chắn là em ấy có nỗi khổ riêng. Em ấy sẽ không làm vậy với anh đâu..."
Đối mặt với đôi mắt đỏ quạch của Hoắc Yến, Diệp Lạc Dao không nhịn được mà trốn ra sau lưng mẹ Hoắc, trên mặt đầy vẻ vô tội nghĩ: [Anh hai à, anh giải thích với em thì được tích sự gì? Sự thật là Tô Thụy đã vứt bỏ anh vì tiền!]
Mẹ Hoắc không khỏi quay đầu lại muốn bảo Diệp Lạc Dao bớt tranh cãi đi một tí.
Sau đó bà trông thấy đôi mặt vô tội của cậu.
Mẹ Hoắc: "..."
Ừ phải rồi, Diệp Lạc Dao có nói gì đâu, chỉ là diễn biến nội tâm của cậu quá phong phú mà thôi.
Hoắc Yến bị những lời này kích thích nên phải hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp được, hơn nữa lần này giọng nói cũng hơi run rẩy: "Con và Tiểu Thụy thật lòng yêu nhau! Từ hồi học đại học con đã bắt đầu thích em ấy rồi. Mặc dù lúc đó em ấy đang ở bên bạn trai cũ nhưng bây giờ hai người bọn họ đã chia tay được bốn tháng rồi..."
Diệp Lạc Dao rất nghiêm túc lắng nghe, còn gật đầu liên tục: [Đúng vậy, cho nên đứa trẻ trong bụng Tô Thụy cũng được bốn tháng rồi, không sai chút nào!]
Cả người Hoắc Yến run lên một cái, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi: "Không, không thể nào! Đêm hôm đó... Đêm hôm đó..."
Diệp Lạc Dao cứ như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn vội vàng mở mục ghi chú trong điện thoại mình ra xem. Dù sao thì cậu cũng đã xuyên đến thế giới này được mười tám năm rồi, gần đây mới khôi phục lại trí nhớ của đời trước nên lúc này đầu óc cậu vẫn còn hơi hỗn loạn, rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết cần phải từ từ sửa sang lại. Thế nên vừa rồi khi ngồi dưới phòng khách cậu đã ghi lại toàn bộ tình tiết mà mình nhớ được và mục ghi chú. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Diệp Lạc Dao vừa mở ghi chú ra vừa gật đầu liên tục.
[Thì ra là vậy, đêm diễn ra tiệc mừng kia anh hai bị chuốc say. Tô Thụy đỡ anh ấy vào khách sạn sau đó hai người bọn họ đắp chăn ngủ một đêm trong sáng.]
[Cho nên anh hai mình không chỉ yêu vào mù quáng mà còn thiếu kiến thức sinh lý cơ bản nữa!]
[Xin hỏi có ai uống say bét nhè mà vẫn có thể mây mưa không ngừng lại, còn một phát ăn ngay với người ta không?]
Diệp Lạc Dao cất điện thoại di động rồi chốt câu cuối:
[Mình là một sinh viên đại học dốt nát không được nhiều người để ý nhưng mình không phải đồ ngu!]
Diệp Lạc Dao nói thêm một câu là mặt mày Hoắc Yến tái thêm một chút.
Cuối cùng, Hoắc Yến há miệng, gương mặt đã hoàn toàn tái nhợt, cơ thể hơi run rẩy nhưng vẫn vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Không... Tiểu Thụy không thể nào lừa mình được..."
Ba Hoắc và mẹ Hoắc vẫn luôn đặt dấu chấm hỏi về cái thai trong bụng Tô Thụy nay cuối cùng cũng nhận được câu trả lời.
Thấy Hoắc Yến vẫn chưa chịu đối mặt với hiện thực, mẹ Hoắc ra hiệu bằng mắt cho ba Hoắc.
Ba Hoắc bèn hắng giọng một cái. Nói mấy lời này ngay trước mặt ba đứa con đúng là có hơi ngại nên ông đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: "Mang thai... Không phải chuyện dễ dàng như con nghĩ đâu. Năm đó ba với mẹ con..."
Máu hóng chuyện của Diệp Lạc Dao lập tức sôi sục. Cậu quay sang nhìn ba Hoắc với ánh mắt lấp lánh: [Sao sao sao?]
Mẹ Hoắc trợn mắt lườm ba Hoắc.
Thấy vậy, ba Hoắc vội vàng nuốt nửa câu còn lại vào bụng rồi quay đầu nhìn con trai lớn Hoắc Cảnh, dùng ánh mắt tỏ ý: Mau, con mau nói gì đó đi!
Mặc dù Hoắc Cảnh đã hai mươi sáu rồi nhưng những năm gần đây anh ấy đặt mọi sự chú ý vào sự nghiệp nên cuộc sống riêng tư thật sự có thể dùng từ trong sáng để hình dung.
Sau khi nhận được ánh mắt của ba mình, anh ấy hơi nhíu mày, hai tai hơi đỏ lên, một hồi lâu sau mới khó xử nói: "Chú hai, sau khi uống say chất cồn sẽ ức chế hệ thống thần kinh trung ương, dẫn đến... Ừm... Khụ... Hơi khó."
Diệp Lạc Dao: [Ừ!]
Mẹ Hoắc bổ sung đúng lúc: "Con nghĩ kỹ lại chi tiết những gì xảy ra đêm hôm đó đi."
Hoắc Yến phải nghĩ kỹ cái gì nữa đây?