Bước chân của Tô Thụy chợt dừng lại.
Nhận ra cậu ta bị tụt lại phía sau, trái tim Hoắc Yến bỗng đập trật một nhịp: "Tiểu Thụy, sao vậy?"
Tô Thụy nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến lần nữa, hốc mắt đỏ lên: "Anh Yến, ngày mai anh không cần đi khám thai với em đâu, em tự đi được."
Hoắc Yến sững người, trong chớp mắt đó anh ấy tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.
Hồi lâu sau anh ấy mới như hoàn hồn, cong cong khóe miệng bi thương lên để lộ nụ cười: "Tiểu Thụy, anh là ba đứa trẻ mà, tất nhiên phải đi khám thai cũng em rồi..."
Tô Thụy lại đột nhiên thả lỏng tay Hoắc Yến: "Anh Yến, anh về nhà đi."
Vẻ mặt Hoắc Yến lập tức trở nên khó coi. Anh ấy tiến về phía trước một bước muốn kéo tay Tô Thụy nhưng cậu ta lại đột ngột lùi về phía sau một bước.
Ngồi trên ghế sô pha phòng khách không thấy được chuyện diễn ra trong sân nên Diệp Lạc Dao cầm di động đi ra cửa. Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt cậu sáng bừng lên, lại không nhịn được mà hát to:
[Động tác lùi nửa bước kia thật nghiêm túc!]
[Một hành động nhỏ nhưng lại tổn thương to!]
Tiếng hát lạc nhịp này ngay lập tức bay vào tai tất cả thành viên trong nhà họ Hoắc.
Hoắc Yến cũng nghe thấy hai câu hát bất ổn này, có điều lúc này anh ấy chẳng còn tâm trạng mà để ý tới những thứ đó nữa. Lồng ngực Hoắc Yến như bị thứ gì chặn ngang, anh ấy cố gắng không để cảm xúc của mình thể hiện quá rõ nhưng vẫn nhìn Tô Thụy với vẻ khó hiểu: "Sao vậy? Anh biết việc người nhà anh không chấp nhận em đã làm em uất ức. Nhưng Tiểu Thụy à, em yên tâm, chắc chắn anh sẽ..."
"Nhưng em cũng không thể vì đứa trẻ mà chia rẽ anh và người nhà được!" Nói đến đây, Tô Thụy lập tức ngẩng đầu lên như đã tìm được lý do. Một giọt lệ nóng hổi trượt dài xuống bên khoé mắt cậu ta.
Diệp Lạc Dao: [Phì há há há há há há...]
Tiếng cười không lớn nhưng cực kỳ chói tai.
Hoắc Yến kiềm chế đến nỗi gân xanh nổi đầy trán. Anh ấy nghiêm túc nhìn Tô Thụy nói: "Anh sẽ không hối hận, càng sẽ không bao giờ trách em. Tiểu Thụy, chỉ cần em luôn đồng hành bên anh thì anh sẽ..."
"Nhưng em sẽ tự trách bản thân." Tô Thụy khóc rất đau lòng, nước mắt rơi lã chã: "Em sẽ cảm thấy áy náy vì dù sao họ cũng là người nhà của anh Yến, sao có thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn vì em được? Hơn nữa... Nếu hôm nay anh Yến đi cùng em thật thì hợp đồng đại diện, phim đang chờ chiếu và ekip của anh phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã là người lớn cả rồi, không thể chối bỏ trách nhiệm được! Còn nếu anh muốn giải tán ekip thì những người thất nghiệp kia phải làm sao?"
Hoắc Yến hơi há hốc mồm sau đó nhanh chóng khép lại, một hồi lâu sau mới đáp: "Nhưng mà... Chẳng phải bây giờ anh chịu trách nhiệm đó sao?"
Tô Thụy nghiêng đầu qua: "Hai cái này không thể quy thành một được!"
Diệp Lạc Dao: [Đúng là một lời ngụy biện logic nhất quán!]
Lúc này Hoắc Yến không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa. Vẻ mặt anh ấy trở nên u ám, tim như bị kim châm vậy: "Vậy... Tiểu Thụy, em nói cho anh biết bây giờ anh nên làm thế nào đi?"
Diệp Lạc Dao đã đọc rất nhiều tiểu thuyết rồi nên biết rất rõ tình tiết như này sẽ phát triển thế nào, thế là cậu lại gào lên trong lòng:
[Mình biết! Mình biết!]
[Đương nhiên là anh ở nhà và cho em tiền rồi!]
Giọng Diệp Lạc Dao văng vẳng bên tai khiến Hoắc Yến chợt cảm thấy hơi sợ phải nghe thấy câu trả lời của Tô Thụy.
Một giây sau, Tô Thụy dùng giọng điệu uất ức cùng cực đưa ra một đáp án y xì suy đoán của Diệp Lạc Dao, có điều lời cậu ta uyển chuyển hơn nhiều:
"Anh ở nhà đi, đừng nên vì em mà ầm ĩ với ba mẹ, không đáng đâu. Đứa bé trong bụng em là của anh nhưng cũng là của em, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó..." Cậu ta dừng một chút rồi bật cười yếu ớt: "Còn những thứ khác thì em không mong cầu gì hơn. Chờ sinh con xong em sẽ cố gắng làm việc để cho con một hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất có thể."
Tô Thụy nói: "Anh Yến là ba của cục cưng, em tin anh sẽ không đối xử tệ bạc với em và cục cưng đâu."
Diệp Lạc Dao lắc đầu:
[Xem đi! Ám chỉ đủ kiểu nhưng mục đích thì chỉ có một, đó là đòi tiền!]
[Còn nói không phải vì tiền nên mới ở bên ông anh hai yêu vào mù quáng của mình nữa chứ!]
Sau khi quyết định, Tô Thụy xoay người rời đi, còn không quên để lại một câu: "Đừng đuổi theo em!"
Hoắc Yến đau lòng nhìn theo bóng lưng Tô Thụy, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Tô Thụy đi nhanh như bay ra khỏi sân biệt thự rồi, anh ấy mới lùi về phía sau một bước như vừa bị sốc, cơ thể lung lay lảo đảo.
Diệp Lạc Dao nhảy ra bình luận đúng lúc:
[Trông anh hai cứ như sắp tan vỡ ấy nhỉ~]
Hoắc Yến không kiềm chế nổi cảm xúc nữa, máu trong người như cuộn trào lên chắn ngang trước ngực, lại vì xoay người lại quá nhanh nên trước mắt tối sầm xuống, cuối cùng ngất xỉu!