Nghĩ vậy, Triệu Uy lập tức căng thẳng nuốt nước miếng một cái, sau đó gã không nhịn được mà kéo cánh tay Triệu Dương: "Ba, hay là chúng ta thôi đi..."
"Sợ cái gì chứ!" Triệu Dương hạ thấp giọng: "Mẹ con đâu có biết! Hơn nữa..."
Giọng ông ta lại càng nhỏ hơn: "Những chuyện kia đều xảy ra ở nước ngoài, trong nước ai biết được? Hơn nữa mẹ con nói không sai, dù sao thì con và Ninh Tinh cũng chẳng còn gì nữa rồi, không bằng nhân lúc vẫn còn chút dây dưa mà đòi cô ta ít tiền bồi thường đi!"
Triệu Uy nghĩ nghĩ thấy Triệu Dương nói cũng có lý. Triển lãm nghệ thuật vốn đang tốt đẹp của gã đã bị Ninh Tinh và Ninh Húc phá hỏng, nếu không đòi chút tiền bồi thường thì sau này gã ra ngoài học thêm kiểu gì đây?
Tâm trạng vốn đang căng như dây đàn của Triệu Uy từ từ bình tĩnh lại, sau đó gã lại nghĩ đến chuyện khác: "Vậy những người này..."
Nghe vậy, Triệu Dương bèn quay đầu sang nhìn bảo vệ: "Ngẩn ra đó làm gì nữa? Mau đuổi hết đám người này ra ngoài đi! Ai dám phản kháng thì cứ dùng vũ khí mà đánh!"
Lời này của ông ta làm dấy lên cơn phẫn nộ của mọi người. Những người tới xem triển lãm nghệ thuật ngày hôm nay đều là những người có chút tiếng tăm trong giới nghệ thuật cả, hơn nữa cư dân mạng đang xem livestream cũng bùng nổ:
"Cái ông này bị bệnh khó chữa gì đó đấy à!"
"Ông thử đập đi tôi xem xem nào?"
"Nếu tôi là streamer thì tôi sẽ nằm luôn xuống đất xem cái đám kia dám làm gì tôi!"
Tâm trạng của các bảo vệ cũng cạn lời y chang cư dân mạng.
Bọn họ đều là những người làm công ăn lương bình thường chứ có phải vệ sĩ riêng phải trả giá cao mời về đâu? Đừng nghĩ chỉ cần cho chút tiền lẻ là có thể bắt bọn họ bán sức lao động vượt mức thu nhập nhé!
Thế là người xem livestream nghe thấy tiếng bảo vệ nói:
"Mấy người lùi về phía sau một chút đi, đừng tụ tập lại gần quá, lỡ may bất cận bị người ta đạp trúng chân chẳng phải người đau vẫn là mình à?"
"Đúng thế đúng thế, đứng trong góc quay phim rõ nét hơn mà!"
"Chỉ quay video một lát chứ có mất miếng thịt nào đâu, bọn họ cứ làm quá lên vậy thôi. Có điều mấy người cũng phải biết điều chứ, phối hợp chút cho yên nhé."
"Sao lại không nghe rõ được? Bây giờ cả khu vực triển lãm lặng ngắt như tờ thế này mà. Nếu anh thấy không nghe rõ thật thì cứ đến phòng giám sát đi, nơi đó có đồng nghiệp của tôi, cứ báo tên tôi ra là anh được xem video giám sát ngay..."
Diệp Lạc Dao cười không dừng được:
[Ông chú bảo vệ xử lý quá tuyệt vời!]
[Đúng rồi còn gì, quay có tí cũng chẳng mất miếng thịt nào, sao cứ phải keo kiệt không cho quay chứ?]
Streamer chợt run tay một cái như thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, thế là cái camera vốn đang chĩa xuống đất chợt nhếch lên trên, quay luôn cả khuôn mặt vui sướng của Diệp Lạc Dao vào.
Thế là giữa bão bình luận livestream đang "Ha ha ha ha" không ngừng chợt xuất hiện mấy câu:
"Đó có phải là Diệp Lạc Dao không vậy?"
Có điều rất tiếc là bình luận này chỉ lướt qua nên nhanh chóng chìm nghỉm giữa hàng trăm bình luận khác.
Lúc này trong khu vực triển lãm, Triệu Dương và Ôn Văn tức điên người khi thấy bảo vệ "không làm đúng trách nhiệm".
"Mấy người còn như vậy nữa là tôi khiếu nại đấy!" Ôn Văn quát lớn, chỉ là các bảo vệ chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.
Ôn Văn tức giận liếc xung quanh một vòng rồi cuối cùng nhìn thẳng vào mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc mới nhướng mày đã nghe bà ta nói: "Quân Di! Mau gọi vệ sĩ nhà bà đến giúp chúng tôi một tay đẩy cái đám này..." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
"Không được đâu!" Mẹ Hoắc cắt ngang lời bà ta luôn không cần suy nghĩ.
Ôn Văn ngẩn người, có điều không cần bà ta hỏi tại sao, mẹ Hoắc đã giải thích trước: "Bà nói đồng tính là biến thái mà." Mẹ Hoắc vừa nói vừa làm ra vẻ tiếc nuối: "Tôi nghĩ bà cũng không hy vọng loại biến thái như nhà tôi sẽ giúp bà đâu nhỉ?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Ôn Văn sững sờ.
Triệu Dương tiến lên kéo tay bà ta rồi tức giận nói: "Không cần bọn họ giúp! Tôi tự có cách, bà ở đây chờ nhé, tôi..."
"Ai là Triệu Dương và Triệu Uy vậy?" Một giọng nói uy nghiêm đột ngột vang lên làm tiếng ồn trong khu vực triển lãm dần biến mất.
Mọi người cùng dừng động tác quay lại nhìn thì thấy ba người mặc đồng phục cảnh sát, mặt mày nghiêm túc đứng trước cửa.
Cơ thể Triệu Uy đột nhiên run lên một cái, vô thức muốn xoay người trốn vào trong đám đông.
Vẻ mặt Triệu Dương cũng chợt thay đổi, vội vàng xoay người muốn chạy theo Triệu Uy.
Ninh Húc bỗng đứng ra chỉ vào hai người bọn họ rồi nói: "Là hai người kia, tôi là người báo cảnh sát."
Cảnh sát gật đầu với Ninh Húc rồi quay sang nhìn cha con Triệu Uy Triệu Dương, giọng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng: "Chúng tôi nhận được lời tố cáo từ người dân rằng hai người có liên quan đến vụ việc lừa bịp, quay chụp và truyền bá video khiêu dâm. Phiền hai người đi cùng chúng tôi một chuyến."
Chân Triệu Uy mềm nhũn, vừa nghe xong đã quỳ rạp xuống đất.
Mặt mày Triệu Dương cũng tái nhợt không còn chút máu.
Ôn Văn nhìn cảnh sát rồi lại nhìn hai cha con bên cạnh mình, mặt ngẩn ra: "... Không phải… Nhầm chứ?"
[Nhầm thế nào được mà nhầm? Cảnh sát đã tới bắt người thì chắc chắn trong tay họ đã có bằng chứng thiết thực rồi~~~]
[Chúng tôi đang đợi cảnh sát, còn mấy người thì sao?]
Thấy vẻ mặt tái nhợt của cha con Triệu Uy và Triệu Dương, tâm trạng của Diệp Lạc Dao cực kỳ sung sướng.
[Thế nên lúc này mà nói cho Ôn Văn biết rốt cuộc chồng bà ta đã làm gì…]
Diệp Lạc Dao còn chưa kịp nhủ thầm xong, mẹ Hoắc đã đột nhiên tiến lại gần Ôn Văn rồi nói với âm lượng mà tất cả mọi người đều nghe rõ: "Bà biết Triệu Dương và Triệu Uy truyền bá video khiêu dâm gì không?"
Ôn Văn quay đầu lại với vẻ không thể tin nổi: "Chẳng lẽ bà biết..."
Mẹ Hoắc cười xán lạn: "Là video đồng tính mà bà ghét nhất đó."
Ôn Văn run lên một cái, dáng vẻ như bị sốc nặng. Bà ta gào thét bằng chất giọng khàn đặc: "Không thể nào..."