[Mẹ Hoắc làm hay lắm!]

Khóe miệng Diệp Lạc Dao lập tức cong lên.

[Nếu không phải sai thời điểm thì mình thật sự rất muốn phỏng vấn Ôn Văn một chút xem cảm giác khi biết được đứa con trai mình lấy làm niềm kiêu hãnh và ông chồng mình yêu nhất biến thành loại người mình ghét là như thế nào?]

Vẫn là Diệp Lạc Dao biết xát muối vào lòng người ta nhất. Khóe miệng Hoắc Trạch cũng cong lên.

Có điều khỏi phải nói, anh ấy cũng rất muốn phỏng vấn Ôn Văn một chút.

"Bà lừa tôi! Tôi không tin! Chắc chắn là bà lừa tôi!" Ôn Văn trợn to mắt nhìn mẹ Hoắc rồi lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân: "Chắc chắn là bà đang lừa tôi! Tôi không tin bọn họ thế mà lại là..."

Cuối cùng Ôn Văn cũng không thể dùng ba chữ "gay biến thái" lên chồng và con trai mình.

Mẹ Hoắc không nói gì, chỉ quay lại bên cạnh ba Hoắc rồi nhìn Ôn Văn với vẻ thương hại và xót xa.

[Chuyện đã ra nông nỗi này rồi mà Ôn Văn vẫn không muốn tin, như vậy có thể thấy một điều rằng năng lực tự thao túng tâm lý bản thân của bà ta là đỉnh cấp!]

Mẹ Hoắc rất khó mà phủ nhận được điều này.

Mặc dù quả thật bà không thích Ôn Văn thật nhưng trong chuyện hôn nhân, bà ta đúng là người bị hại.

Thậm chí vừa rồi bà còn nghĩ chỉ cần Ôn Văn có thể tỉnh ngộ và ly hôn với Triệu Dương thì cũng không phải là bà không thể giúp.

[Thế nên chúng ta phải tránh xa loại người như này mới được. Không phải vì những chuyện mà bà ta gặp phải không đáng để đồng cảm mà là vì mấy "bà vợ hiền thục" giỏi tự thao túng tâm lý bản thân này chắc chắn sẽ cho rằng tình cảm của mình và người mình yêu có vấn đề cũng là do người khác. Bà ta sẽ không chỉ chê người giúp xen vào việc của bà ta mà sau này hoà thuận lại với chồng rồi còn oán trách người đó khích bác tình cảm giữa bọn họ nữa kìa. Cuối cùng bà ta sẽ đổ hết tất cả mọi trách nhiệm và sai lầm lên người người tốt, còn mình thì tiếp tục ngọt ngào HE với đồ cặn bã nhà mình.]

Mẹ Hoắc: "..."

[Tóm lại là cấu tạo não của bà ta có vấn đề! Hay là mình né ra xa chút nữa nhỉ? Mình sợ lát nữa bà ta sẽ nổi điên.]

Mẹ Hoắc không chút do dự lui về sau một bước dài.

Ba Hoắc nhìn bà ấy với vẻ hoang mang.

Mẹ Hoắc hít một hơi thật sâu rồi giải thích: "Tôn trọng số phận của người khác, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ của bản thân!"

Ba Hoắc: "..."

Mặc dù lời này không có vấn đề gì nhưng tự nhiên bà nói vậy là sao?

Có điều ba Hoắc còn chưa kịp hỏi đã thấy Ôn Văn chợt quay phắt lại nhìn Triệu Uy và Triệu Dương.

Vừa rồi sau khi bị mấy cảnh sát tiến lên khống chế, hai người này không còn giãy giụa nữa.

Cảnh sát đã tìm đến tận nơi chứng tỏ trong tay bọn họ đã có chứng cứ thiết thực. Giờ có giãy giụa tranh cãi thì cũng chẳng được gì, thà rằng ngoan ngoãn nhận tội rồi cố gắng xin được xử nhẹ còn hơn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙 ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng Ôn Văn không tin. Thấy cảnh sát chuẩn bị dẫn Triệu Uy và Triệu Dương đi, bà ta không thể chịu được nữa. Ôn Văn như phát điên xông lên la hét om sòm: "Chồng tôi và con trai tôi không thể nào là gay được, càng không thể nào làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đó được. Các chú không được mang bọn họ đi!"

"Có phải hay không thì bà cứ đi theo bọn họ tới đồn cảnh sát luôn chẳng phải sẽ biết à?" Sau khi chính tai nghe thấy nhiều chuyện ghê tởm như vậy, Ninh Tinh đã lấy lại được tỉnh táo. Một gã cặn bã không đáng để cô ấy đau lòng rơi nước mắt. Bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy rất hả giận với cảnh tượng trước mắt mà thôi.

"Mày câm đi!" Đôi mắt Ôn Văn đỏ quạch lên. Bà ta trừng mắt nhìn Ninh Tinh rồi chợt như hiểu ra mọi chuyện: "Đều là tại mày hết! Nếu không phải vì con khốn nạn mày đến đây thì hôm nay chồng và con trai tao sẽ không bị bắt! Tao đánh chết mày..."

Ôn Văn càng nói càng tức giận, cuối cùng còn lao thẳng về phía Ninh Tinh.

"Bà muốn làm gì?!" Ninh Húc kịp thời chắn trước mặt Ninh Tinh.

Nhưng cảnh sát đã chặn Ôn Văn lại trước cậu ta một bước rồi: "Chúng tôi đang ở đây mà bà dám gây chuyện à?"

"Buông tôi ra! Dựa vào đâu mà các người đòi bắt tôi! Mau thả tôi ra!" Ôn Văn vừa nói vừa bắt đầu giãy giụa điên cuồng, thậm chí còn muốn đánh cả cảnh sát nữa.

Lần này thì đừng nói đến đám người đang hóng hớt xung quanh mà ngay cả cảnh sát đang giữ bà ta cũng ngẩn cả người.

"Cản trở người thi hành công vụ, đánh cảnh sát, mang đi luôn!" Cảnh sát đi đầu nghiêm túc nói.

"Tôi cản trở người thi hành công vụ bao giờ?! Là tại mấy người bắt người lung tung. Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát..."

[Há há há há há há há há há há há há há há há há há há...]

[Bà ta có biết bản thân vừa nói cái gì không vậy? Cảnh sát đang ở đây mà bà ta còn muốn báo cảnh sát nào nữa?]

Diệp Lạc Dao cười không dừng được.

Những người xung quanh lại càng cười lố hơn.

Từng tiếng cười nhạo "ha ha ha" rộ lên khiến Triệu Dương và Triệu Uy đỏ mặt tía tai không dám ngẩng đầu lên.

Thế mà cố tình Ôn Văn vẫn còn kêu oang oang: "Chắc chắn chồng tôi và con trai tôi không thể nào là gay được, bọn họ cũng không truyền bá video khiêu dâm gì hết! Bọn họ bị oan, chắc chắn là có người đổ oan cho bọn họ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play