Ninh Húc nghĩ lại cũng đúng, cầm điện thoại gọi cho Triệu Uy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lạc Dao phát hiện tiếng chuông ở ngay phía trước, vội vàng kéo cánh tay Hoắc Trạch đi về phía đó.

Ninh Húc và Ninh Tinh đuổi theo.

Ngay sau đó, bốn người đúng lúc đụng phải đoàn người mẹ Hoắc.

[Đến rồi.]

Triệu Uy cầm điện thoại nhìn người liên lạc, không chút suy nghĩ đã chuyển máy: “Alo?”

Ninh Húc đã thấy Triệu Uy, lập tức cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với gã: “Triệu Uy!”

Ninh Tinh ngước mắt nhìn theo, trong nháy mắt tiếp theo nụ cười trên mặt cô đã cứng đờ.

Triệu Uy nhìn qua, ánh mắt rơi trên người Ninh Húc, đang muốn cười nói chuyện với cậu ấy, bỗng nhiên nhận ra được gì nhìn về phía Ninh Tinh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt đó Triệu Uy hoảng hốt theo bản năng muốn xoay người chạy.

Ôn Văn nhìn thấy Ninh Tinh trước mặt cũng rất ngạc nhiên: “Tiểu Tinh, không phải cháu nói cháu bận công việc, không có thời gian…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ninh Tinh bước nhanh về phía trước, một cái tát rắn chắc vỗ vào mặt Triệu Uy.

Diệp Lạc Dao: [À ha!]

Ba mẹ Hoắc đồng thời che miệng.

Quá đã.

“Triệu Uy! Có phải anh điên rồi không?!” Nước mắt Ninh Tinh rơi xuống, giọng nói run run.

Ninh Húc sửng sốt một lúc, có hơi nghi ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chị…Chị biết…” Ninh Húc nghẹn ngào, nghiêng đầu nhìn Triệu Uy: “Triệu Uy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Triệu Uy che bên mặt sưng đỏ, còn chưa nghĩ ra lời giải thích đã thấy mắt Ninh Tinh đỏ hoe, giọng điệu oan ức: “Tiểu Húc…Em còn không hiểu sao? Chúng ta đều bị gã ta lừa.”

Chỉ trong nháy mắt, Ninh Húc cẩn thận suy nghĩ tất cả, máu trên mặt đều rút hết, cậu ấy ngạc nhiên nhìn Triệu Uy, thấy được một tia bối rối khó có thể che giấu ở trên mặt gã.

Tim Ninh Tinh thình thịch chìm xuống, cả người không nhịn được run rẩy: “Cho nên…Triệu Uy, anh cũng là bạn trai của chị em?”

[Đúng đúng đúng! Chính là như vậy! Lập tức bắt được trọng điểm!]

Biến cố tới vừa nhanh vừa đột ngột, Ôn Văn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy con trai mình nâng niu trong lòng đã bị con dâu tương lai mình coi trọng tát một cái trước mặt mọi người.

Nháy mắt Ôn Văn nổi đoá lên, tiến lên đưa tay đẩy Ninh Tinh một cái: “Ninh Tinh! Mày phát điên cái gì?!”

[Sao bà ta vội thế? Chờ lát nữa bà còn điên hơn nữa cơ!] Giọng điệu Diệp Lạc Dao bất mãn.

Hoắc Trạch suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Mắng hay lắm, mắng nhiều lên, anh thích nghe!

Ninh Tinh bị đẩy lùi về phía sau một bước dài, lập tức nở nụ cười: “Tôi nổi điên?”

Cô ấy chỉ vào Triệu Uy, hai mắt rưng rưng nhìn Ôn Văn: “Bà có muốn hỏi con trai bà đã làm gì không?”

Là một người mẹ đủ tư cách của “thái tử”, phải tuân thủ bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì, chỉ cần “thái tử” chịu oan ức, mẹ đều phải bảo vệ nguyên tắc “thái tử” đến cùng.

Cho nên Ôn Văn gần như không chút do dự lạnh lùng nói: “Mặc kệ nó làm cái gì! Mày cũng không được động tay với con trai tao trước mặt công chúng! Nếu không tao——” Bà ta giơ tay lên.

“Bà muốn thế nào?!” Ninh Húc tiến lên, lập tức bảo vệ Ninh Tinh ở phía sau, sắc mặt u ám.

Diệp Lạc Dao không nhịn được siết chặt cánh tay Hoắc Trạch: [A a a a a a a, Ninh Húc quả nhiên là một người tốt! Mặc dù yêu vào rất mù quáng, nhưng cậu ấy kiên quyết bảo vệ chị gái của mình! So với Từ Thần ngu ngốc kia thì tốt hơn nhiều!]

Ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Chỉ có Hoắc Trạch đeo mặt nạ đau khổ lên, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Em không thể tự bóp cánh tay mình sao?”

Ánh mắt Diệp Lạc Dao áy náy nhìn anh ấy.

Ôn Văn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ninh Húc: “Tao muốn gì sao? Ninh Tinh đánh người trước, phá hỏng buổi triển lãm của bọn tao, tao có thể báo cảnh sát và bắt cô ta vào tù!”

“Được, vậy báo cảnh sát.” Ninh Tinh thật sự đau khổ, nước mắt vẫn rơi, giọng nói càng run rẩy, cô làm sao cũng không ngờ lá gan của Triệu Uy lại lớn như vậy, vừa yêu đương với cô ấy, vừa lừa mình và em trai ruột mình ở cùng bên nhau!

Nhưng cũng cảm ơn sự cả gan làm loạn của gã, nếu không hai người bọn họ còn không biết sẽ bị giấu giếm bao lâu: “Đúng lúc tôi cũng muốn hỏi cảnh sát, giả vờ độc thân đồng thời đòi em trai tôi chuyển một khoản lớn có tính là lừa đảo không.”

Ôn Văn thay đổi sắc mặt: “Cô nói cái gì?”

“Bà Ôn, bà giả vờ không biết hay thật sự không biết?” Nhìn vẻ mặt Ninh Húc trắng bệch, mặc dù cậu ấy vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn tức giận bị lừa dối và phản bội, nhưng cậu ấy biết lúc này nhất định phải bảo vệ chị của cậu ấy, giọng nói lạnh như băng: “Không phải đến bây giờ bà vẫn bị con trai tốt của bà giấu giếm chứ? Bà biết sao không…”

“Ninh Húc! Tôi cầu xin cậu đừng nói!” Triệu Uy hoảng hốt nói.

Ninh Húc không hề dừng lại, nói một hơi: “Con trai ngu ngốc của bà vừa hẹn hò với tôi, còn vừa yêu đương với chị tôi đấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play