Dù sao, ai còn chưa vì hóng drama mà liều mạng chứ?!
Mười phút sau.
Một chiếc taxi dừng lại bên ngoài phòng triển lãm.
Cửa xe từ từ mở ra, một người phụ nữ có ngũ quan cực kỳ giống Ninh Húc bước xuống.
Đầu tiên Ninh Húc đi về phía cô ấy: “Chị!”
Ninh Tinh bước nhanh về phía trước cho Ninh Húc một cái ôm, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Diệp Lạc Dao và Hoắc Trạch, ngạc nhiên nói: “Ai là bạn trai em?”
Ninh Húc vội vàng giải thích: “Đều không phải, một người là đội trưởng của em, người còn lại là em trai đội trưởng.”
Lúc này Ninh Tinh mới biết mình hiểu lầm, ngượng ngùng cười với Diệp Lạc Dao và Hoắc Trạch.
Diệp Lạc Dao luôn quan sát Ninh Tinh, càng nhìn càng cảm thấy cô ấy thật sự rất đẹp, đi trong đám người rất chói mắt, đồng thời cũng bất bình phát ra âm thanh phẫn nộ:
[Triệu Uy chính là tên cặn bã!]
Âm thanh to đến mức người nhà họ Hoắc ở trong hội trường triển lãm đều nghe được.
Hoắc Cảnh biết đã kéo dài đủ thời gian, lập tức lên tiếng cắt đứt Triệu Uy đang lải nhải: “Tôi hiểu đại khái rồi, sau đó tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với anh.”
Triệu Uy vui mừng: “Vậy giá cả…”
“Nói đi.” Hoắc Cảnh nhanh chóng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài phòng bao: “Anh nói chuyện trực tiếp với trợ lý của tôi là được.”
Dù sao anh ấy cũng sẽ không để cho trợ lý liên hệ với Triệu Uy bỏ ra giá cao để mua một tờ giấy phế liệu thật.
Triệu Uy cười rạng rỡ, đâu còn bộ dáng thanh cao lúc trước, vội vàng đứng dậy: “Được, sếp Hoắc đi thong thả.”
Hoắc Cảnh mới đi ra từ phòng bao, đúng lúc đụng phải ba Hoắc mẹ Hoắc và Ôn Văn bên cạnh.
Ôn Văn thấy Hoắc Cảnh và Triệu Uy, cười vẫy tay với bọn họ: “Chuyện của Triệu Uy nhà chúng tôi đã được quyết định rồi, nhưng Hoắc Cảnh nhà mọi người vẫn chưa có sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mẹ Hoắc gật đầu: “Ừ, nó có ý định của mình, cho nên chúng tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.”
Ôn Văn lại lắc đầu không tán thành: “Mấy người làm ba mẹ vẫn phải để tâm, lỡ giống như thằng hai nhà mấy người…”
Hoắc Cảnh nhíu mày.
Mẹ Hoắc lập tức lạnh giọng cắt đứt: “Được rồi, không nói chuyện Hoắc Cảnh, bà nói với tôi nhiều hơn về con dâu tương lai của bà đi.”
Con dâu tương lai mà mẹ Hoắc nói, đương nhiên chính là Ninh Tinh.
Triệu Uy không ngờ bọn họ lại nói chuyện về Ninh Tinh, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị gã đè xuống.
Nhắc tới Ninh Tinh, trên mặt Ôn Văn toàn là sự đắc ý, mở miệng là khoe khoang: “Tiểu Tinh nhà tôi, con bé thật sự rất hiếu thuận rất lương thiện! Năm ngoái, nhà chúng tôi thật sự…” Ôn Văn lắc đầu: “Nếu con bé không giúp đỡ, hôm nay Triệu Uy nhà chúng tôi cũng không thể mở triển lãm tranh ở đây.”
Mẹ Hoắc gật đầu cho có lệ, sau đó không để lại dấu vết mà dẫn người về chỗ Diệp Lạc Dao.
Nhân tiện mở miệng hỏi: “Vậy sao không thấy Tiểu Tinh trong miệng bà?”
Giọng Diệp Lạc Dao truyền đến:
[Cho nên tên ngu Triệu Uy kia một bên lừa Ninh Tinh rằng gã về nước để mở triển lãm, một bên nói với Ninh Húc gã về nước là vì gặp Ninh Húc?]
Ba mẹ Hoắc lập tức hiểu ra.
Ra là như vậy.
Ôn Văn cười: “Còn không phải vì công việc của Tiểu Tinh quá bận rộn sao? Cũng không có cách nào quay về cùng chúng tôi…”
Trong mắt mẹ Hoắc đều là khinh bỉ nhưng không vạch trần.
Mười giờ sáng, số lượng người đến hội trường triển lãm nghệ thuật đạt tới đỉnh điểm.
Không chỉ những nhà nghệ thuật có trình độ nghệ thuật chuyên sâu tới, còn có không ít phóng viên truyền thông cũng đến, thậm chí ngay cả một số chủ blog truyền thông cũng khiêng thiết bị tham gia.
Ba Hoắc mẹ Hoắc gặp phải ít nhất mười người khiêng camera dọc đường đi, còn có năm, sáu streamer đang bận rộn phát trực tiếp.
Khoảng cách càng gần, giọng của Diệp Lạc Dao lại càng rõ ràng:
[Ninh Tinh và Triệu Uy ở bên nhau nửa năm? Khó trách, hai chị em một người mới ở bên nhau nửa năm cảm thấy tình cảm không ổn định, một người cảm thấy tình yêu qua mạng không đáng tin cậy, hơn nữa Triệu Uy cũng không ngừng tẩy não bọn họ, cho nên hai người vốn muốn giới thiệu cho đối phương một ít về đối tượng yêu đương của bọn họ rồi lại bị ngăn trở, đương nhiên cũng không biết “bạn trai” bọn họ yêu đều cùng là một người.]
[Lần này Triệu Uy về nước mở triển lãm tranh, Ninh Tinh muốn về cùng gã, nhưng Triệu Uy lại tìm mọi cách không muốn, trực giác của phụ nữ nói cho cô ấy biết chắc chắn Triệu Uy có chuyện gì lừa cô ấy cho nên cô ấy mới ngựa không dừng vó chạy về.]
[Không thể không nói, trực giác của Ninh Tinh thật sự chuẩn!]
Cách Diệp Lạc Dao còn một khúc cua, mẹ Hoắc dừng bước đầu tiên.
Ôn Văn đi đến bên cạnh bà hỏi: “Thích bức họa này?”
Giọng Ninh Húc từ đầu bên kia truyền đến: “Đi gặp bạn trai em trước? Không thì chị…” Hai chữ bắt gian vẫn bị Ninh Húc nuốt về.
Ninh Tinh cười: “Dù sao chị cũng về nước rồi, tạm thời cũng không vội, hơn nữa chị còn không biết địa điểm tổ chức triển lãm tranh của anh ấy.”