Ôn Văn giật mình tại chỗ.

Trong đầu một mảng ong ong.

Bà ta vừa nghe được cái gì?

Bên này tạo ra tiếng động không nhỏ, biến cố vừa mới bắt đầu đã có người vây quanh, lúc này đã có không ít người vây quanh bọn họ.

Triệu Uy và Ôn Văn vẫn đang đứng đợi ở trước cửa triển lãm, cho nên nhiều người xung quanh lập tức nhận ra bọn họ.

Nghe được thông tin đầy đủ từ Ninh Tinh, quần chúng vây xem đều hít sâu một hơi.

“Một chân đạp hai thuyền?”

“Nam nữ đều ăn?”

“Hình như còn là chị em?”

“Đàn ông cặn bã không biết xấu hổ là gì?”

Ôn Văn lúc này mới như tỉnh mộng: “Mấy người không được nói bậy! Con trai tôi không phải cái loại bệnh hoạn đó!”

Vẻ mặt Ôn Văn đầy căng thẳng, bà ta thậm chí không thèm nhìn Ninh Tinh và Ninh Húc, lao thẳng đến phóng viên ghi hình phía trước: “Cô không được quay!”

[Chậc chậc chậc, không phải vừa rồi còn nói người khác nổi điên sao? Sao nhanh như vậy đã đến bà ta rồi?]

Ba mẹ Hoắc lui về phía sau một bước.

Ôn Văn nổi điên thật là thú vị, bọn họ phải cách xa nhìn kỹ.

“Không phải biến thái?” Ninh Húc tức giận nở nụ cười: “Vậy bà muốn xem bằng chứng gì? Anh ta trêu chọc tôi gửi ảnh cơ bụng hay tin nhắn mập mờ, hay là bill chuyển khoản tôi đưa cho anh ta?”

Ôn Văn chỉ cảm thấy có một trận ớn lạnh cả người, bà ta cố gắng lắc đầu, ánh mắt sung huyết hung hãn rừng Ninh Húc và Ninh Tinh: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Bà ta nói xong nhìn Triệu Uy phía sau như xin sự giúp đỡ: “Tiểu Uy, con, con mau nói, con mau nói chắc chắn cậu ta đang nói dối đúng không? Con không phải kẻ biến thái, con cũng không phải đồng tính phải không?”

Bà ta dốc hết toàn bộ sức lực, đứa con trai kiêu ngạo nhất, hoàn mỹ không tì vết nhất, sao có thể là đồng tính luyến ái?

Ôn Văn không ngừng lắc đầu, không, bà ta tuyệt đối không chấp nhận con trai mình là đồng tính luyến ái.

Triệu Uy còn lấy tay che mặt, nghe được Ôn Văn nói, cơ thể gã run lên một chút, thậm chí còn không dám ngẩng đầu.

Xung quanh tất cả đều là người đến xem triển lãm, có rất nhiều nghệ sĩ đồng nghiệp, cũng không thiếu phóng viên truyền thông, bọn họ không chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào gã, còn dùng camera lạnh như băng nhắm ngay gã. ( truyện trên app T𝕪T )

Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì bản thân xong rồi!

Đừng nói mở triển lãm tranh, đoán chừng sau này ngay cả tranh cũng không bán được…

Ước mơ của gã là trở thành họa sĩ, nếu ngay cả một bức tranh cũng không bán được, vậy gã phải sống như thế nào?

Vừa nghĩ tới tương lai gã sắp phải đối mặt, Triệu Uy cảm thấy trước mắt tối sầm.

Cho nên——

Gã lại càng không thể thừa nhận.

Phải.

Ánh mắt Triệu Uy chợt sáng lên, chỉ cần gã không thừa nhận, gã không thừa nhận là được rồi!

“Tôi…” Triệu Uy buông tay xuống, nhanh chóng quét mắt nhìn Ninh Tinh và Ninh Húc, lại nhanh chóng rời đi, sau đó nhìn Ôn Văn, âm thanh yếu ớt: “Tôi…Tôi không giống bọn họ, tôi không phải đồng tính luyến ái biến thái…”

[Không phải, mình muốn hỏi đồng tính luyến ái sao lại là biến thái?]

[Đồng tính luyến ái không phải là một xu hướng tính dục, anh cả anh hai anh ba tôi còn có tôi đều là đồng tính luyến ái, chúng tôi biến thái chỗ nào? Chỉ có tên lừa đảo biến thái chân đạp hai thuyền lại lừa tiền như gã thôi chứ?]

[Vô duyên vô cớ!]

Diệp Lạc Dao tức giận.

Ba Hoắc mẹ Hoắc lại rất kiếp sợ.

Thằng cả và thằng ba cũng cong?

Hoắc Cảnh và Hoắc Trạch liếc nhau, ngỡ ngàng luống cuống giống nhau.

Sao bọn họ không biết bọn họ cũng thích đàn ông?

Nhưng quả thật Diệp Lạc Dao nói không sai, bọn họ không có ngai vàng để kế thừa, thích đàn ông thì thích, làm sao?

Ninh Húc và Ninh Tinh đều bị câu nói vô sỉ này của gã làm cho tức giận không nhẹ, nhưng không đợi bọn họ mở miệng nói gì, người vây xem đã không nhịn nổi nữa:

“Đã là thời đại nào rồi, còn có kẻ ngu không tôn trọng xu hướng tính dục khác?”

“Cho nên lúc trước anh ta ở nước ngoài ủng hộ tôn trọng bình đẳng, chỉ là nói miệng à? Thật ra bản thân anh ta là một người kỳ thị đồng tính luyến ái?”

“Quá thất vọng… Một chân đạp hai thuyền bị vạch trần ở hiện trường còn muốn ngụy biện, sao có thể có người nhân phẩm kém như vậy?”

“Đồ cặn bã.”

Hai chữ ngắn gọn như đâm trúng thần kinh của Triệu Uy, đột nhiên gã kêu to lên: “Anh không được nói bậy! Tôi là thần tình yêu thuần khiết, anh có biết tôi có thể kiện anh vì tội phỉ báng không?!”

Diệp Lạc Dao nghe vậy mắt trợn tròn:

[Thần tình yêu thuần khiết?]

[Nhục nhã tình yêu thuần khiết!]

[Nhưng thần tình yêu thuần khiết là một vị thần, còn gã phải gọi cảnh sát suốt đêm!]

Diệp Lạc Dao tức giận, đột nhiên nhớ tới một chuyện:

[Đúng rồi! Mình nhớ ra rồi, Triệu Uy người này không chỉ cặn bã, còn chơi hoa, hình như còn tự mình tải lên không ít…Video ngắn?”

[Cho nên…Có lẽ có thể tìm được?]

Hoắc Trạch sáng mắt lên.

Vậy thì chuyện càng dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play