Cẩn thận suy nghĩ một chút, Ninh Húc lại mở miệng: “Triệu Uy không giống lừa đảo, hơn nữa nếu anh ấy thật sự thiếu tiền, anh ấy lấy đâu ra tiền mở triển lãm tranh?”
[Nói rất có lý, vậy xin hỏi, gã có viết giấy nợ cho cậu không?]
[Còn nữa, cậu có từng nghĩ tới rằng tiền gã mở triển lãm tranh thật ra chính là của cậu và chị gái cậu, hai người các cậu cùng góp thì sao?]
Hoắc Trạch: “…”
Trong lòng Hoắc Trạch giờ đây đang cháy hừng hực.
Nhưng anh ấy lại không tiện nói thẳng cho Ninh Húc biết cậu đang bị lừa.
Không chỉ Ninh Húc mà còn có chị của Ninh Húc!
Thấy Hoắc Trạch không nói lời nào, Ninh Húc suy nghĩ lý do trong chốc lát, đang định mở miệng lần nữa thì chuông điện thoại di động của cậu ấy vang lên.
“Đội trưởng, tôi nghe điện thoại trước.” Ninh Húc nói.
Hoắc Trạch phẩy tay, bây giờ anh ấy cũng cần thời gian bĩnh tĩnh lại.
Ninh Húc cầm điện thoại đi về phía bình hoa Diệp Lạc Dao đang trốn, Diệp Lạc Dao bất ngờ muốn chạy đi, chỉ thấy Ninh Húc dừng bước không đến nữa, nhận điện thoại: “Alo, chị?”
Bước chân Diệp Lạc Dao dừng lại.
[Ninh Tinh gọi điện thoại tới! Có phải cô ấy sắp tới “bắt gian” rồi không?]
Những người khác nhà họ Hoắc cũng dừng lại.
Sau đó nghe Ninh Húc nói: “Sao đột nhiên chị lại về nước?”
“Ngoại tình?!” Ninh Húc ngạc nhiên.
[Quả nhiên! Ninh Tinh đã nhận ra điều gì nên chạy tới rồi!]
“Em không ở căn cứ, ở hội triển lãm nghệ thuật.” Ninh Húc nhíu mày: “Chị muốn tới sao?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Ninh Húc còn nói: “Được, em chờ chị ở cửa ra vào, chị mau tới đây đi.”
[Chuyện hay sắp tới rồi.] Ánh mắt Diệp Lạc Dao sáng lấp lánh.
Ninh Húc lại nói vài câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Hoắc Trạch “đúng lúc” đi tới: “Làm sao vậy?”
Ninh Húc lộ vẻ khó xử, do dự một chút quyết định giấu một nửa tình hình thực tế: “Lát nữa chị tôi tới, tôi muốn đi nói với Triệu Uy một tiếng…”
[Thông báo cho Triệu Uy trước xong mới xem gã lộ nguyên hình? Anh ba mau ngăn cậu ấy lại!]
Hoặc Trạch thầm nghĩ không cần em nói anh cũng sẽ ngăn cản, thuận miệng bịa chuyện: “Tôi vừa mới thấy Triệu Uy đang bận, hình như đang thương lượng với người ta chuyện mua tranh.”
Lông mày Ninh Húc lập tức nhíu lại.
Ở bên Triệu Uy ba tháng, Triệu Uy nói với cậu ấy rất nhiều sự “không dễ dàng”, cho nên Ninh Húc mới đồng ý cho Triệu Uy vay tiền, bây giờ nghe được gã đang thương lượng bán tranh, trong lòng Ninh Húc đột nhiên muốn rút lui, lúc này cậu ấy không thể đi quấy rầy Triệu Uy.
Hoắc Trạch đúng lúc mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Ninh Húc lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không nói rõ được, phải chờ chị tôi đến mới nói được.”
Hoắc Trạch nói: “Vậy tôi đi cùng cậu.”
Đúng lúc Diệp Lạc Dao lao ra, lập tức túm lấy cánh tay Hoắc Trạch: “Anh ba, anh muốn đi đâu?”
[Em cũng muốn đi em cũng muốn đi! Đưa em đi cùng!]
Hoắc Trạch: “…Ra ngay cửa.”
Diệp Lạc Dao nở nụ cười, nhìn về phía Ninh Húc bên cạnh: “Trong hội trường quá nhàm chán, em có thể đi cùng mọi người được không?”
Chỉ là ở cửa chờ Ninh Tinh một chút, thêm một người nữa cũng không sao, hơn nữa Diệp Lạc Dao cũng đẹp trai, Ninh Húc không chút suy nghĩ gật đầu.
Nhìn thấy Diệp Lạc Dao đi theo Hoắc Trạch và Ninh Húc, ánh mắt mẹ Hoắc đột nhiên sáng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Trong lòng Hoắc Cảnh từ từ hiện lên một dấu hỏi chấm.
Mẹ Hoắc đột nhiên ghé sát vào nhỏ giọng nói: “Con đi ngăn Triệu Uy lại?”
Hoắc Cảnh nhíu mày.
Mẹ Hoắc hiểu tình cảm: “Đứa nhỏ Ninh Húc này thật sự quá đáng thương, bị lừa tình thì thôi, lại còn bị lừa tiền! Chị thằng bé cũng đáng thương, tám trăm nghìn không phải là một con số nhỏ.”
Ba Hoắc hiểu đạo lý: “Hơn nữa còn liên quan đến chiến đội của Hoắc Trạch, ba nhớ mùa giải này họ là hạt giống số một có hi vọng đoạt giải quán quân nhất? Nếu Ninh Húc thật sự vì chuyện này mà ảnh hưởng đến trạng thái, vậy chẳng phải năm nay Hoắc Trạch lại bỏ lỡ mất chức vô địch rồi sao?”
Nói đến nước này rồi Hoắc Cảnh còn có lý do từ chối ư?
Vì thế anh ấy chỉ có thể chậm rãi gật đầu, chọn một trong số rất nhiều tác phẩm “tranh vẽ ma” của Triệu Uy, bảo nhân viên công tác đi liên hệ với họa sĩ, nói anh ấy muốn tìm hiểu sâu hơn một chút về dự tính ban đầu của tác phẩm này cùng họa sĩ.
Nhìn Hoắc Cảnh đi theo nhân viên công tác, mẹ Hoắc mới hài lòng mỉm cười: “Bây giờ đến lượt tôi.”
Ba Hoắc ngạc nhiên: “Bà muốn làm gì?”
Không phải chúng ta đi nghe lén sao?
Mẹ Hoắc chớp mắt: “Đương nhiên là đi tìm Ôn Văn tâm sự, nhân tiện quan tâm hôn nhân đại sự của con trai bà ta một chút!”
Ba Hoắc bất ngờ bừng tỉnh, đứa con trai mà bà ta luôn tự hào là một người “biến thái song tính”, Ôn Văn sẽ chịu không nổi chứ?
Ba Hoắc cười nói: “Vậy tôi đi cùng bà.”
Ba nhóm người nhà họ Hoắc đều kiêm một trọng trách phân chia ở các góc hội trường.