Hoắc Yến: "..."
Diệp Lạc Dao lại nghĩ đến cốt truyện rồi ngộ ra:
[Cũng đúng mà ha, bình thường mang thai mười hai tuần là bụng đã bắt đầu lộ ra rồi, chắc đàn ông cũng thế!]
Cánh tay đang đỡ Tô Thụy của Hoắc Yến vô thức siết chặt lại.
Tô Thụy bị đau nên kêu lên một tiếng khe khẽ rồi lo lắng nhìn Hoắc Yến: "Anh Yến, anh sao vậy?"
Hoắc Yến vội vàng thả lỏng tay ra: "Xin lỗi, anh làm đau em hả?"
Tô Thụy đau lắm nhưng ngoài mặt vẫn cười mỉm lắc đầu.
[Bao dung vô hạn, đẳng cấp cao ghê!]
Diệp Lạc Dao bình luận.
Hoắc Yến lại hít sâu một hơi.
Đúng lúc này, Hoắc Cảnh lên tiếng gây áp lực: "Anh cũng sẽ liên lạc với công ty huỷ hợp đồng với chú. Tất cả công việc trước mắt của chú đều sẽ dừng lại. Chú không chỉ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn mà ít nhất một năm nữa cũng sẽ không nhận được hợp đồng nào đâu."
Nghe vậy, Hoắc Yến không nhịn được nữa bắt đầu nổi giận đùng đùng: "Mấy người tưởng như vậy là có thể ép tôi đi vào khuôn khổ hả?"
Hoắc Cảnh tỉnh táo phân tích: "Trước mắt, trong tay chú có hai hợp đồng đại diện hàng xa xỉ, chỉ riêng tiền vi phạm của hai hợp đồng này đã là ba mươi triệu rồi."
Hoắc Yến nghiến răng: "Tôi vẫn bồi thường được!"
Anh ấy dừng một chút rồi bổ sung: "Hơn nữa Tiểu Thụy không nông cạn như mấy người tưởng đâu! Tôi tin Tiểu Thụy sẽ giúp đỡ tôi làm lại từ đầu!"
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt: [Thế anh hai quay sang hỏi thẳng Tô Thụy xem anh bồi thường tiền vi phạm hợp đồng xong cả người chỉ còn mỗi năm chục nghìn thì Tô Thụy có bằng lòng nuôi anh không?]
Mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh quay lại cho Diệp Lạc Dao một ánh mắt khen ngợi.
Diệp Lạc Dao hai mắt tỏa sáng chỉ lo hóng chuyện, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt thay đổi xoành xoạch của mấy người bên cạnh.
Nhưng Hoắc Yến thì lại nhìn thấy hết. Anh ấy chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường và buồn cười. Tình cảm giữa anh ấy và Tô Thụy rất ổn định, hoàn toàn không cần phải thử!
Nghĩ đoạn, Hoắc Yến quay đầu sang nhìn Tô Thụy bên cạnh mình như muốn chứng thực: "Tiểu Thụy..."
Vẻ mặt Tô Thụy đã bắt đầu thay đổi từ khi mẹ Hoắc nói muốn khóa hết thẻ ngân hàng của Hoắc Yến rồi, bây giờ lại nghe Hoắc Cảnh nói vậy nữa nên lúc này mặt cậu ta có hơi khó coi.
Thấy Hoắc Yến nhìn sang, Tô Thụy vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, chỉ là vẫn chậm một giây.
Hoắc Yến đã thấy rõ vẻ mặt phức tạp của cậu ta.
Anh ấy lắc đầu rồi nhìn lại lần nữa, sau đó thấy được đôi mắt chứa chan lo lắng của Tô Thụy.
Tô Thụy hỏi nhỏ: "Anh Yến, anh khó chịu hả?"
Hoắc Yến cẩn thận quan sát Tô Thụy nhưng không thấy được chút khác thường nào trên mặt cậu ta.
Anh ấy tự an ủi bản thân rằng mình nhìn nhầm rồi đáp lại: "Anh không sao, chúng ta đi thôi."
Sau đó hai người xoay lưng rời đi.
Cuối cùng ba Hoắc cũng lên tiếng, hơn nữa còn tạt thêm dầu vào lửa: "Hoắc Yến, con biết rõ bọn ba không hề đùa."
Hoắc Yến nghiến chặt răng: "Tất nhiên là con biết! Ba không cần phải nói khích con đâu!"
Nói xong, Hoắc Yến quay sang nhìn Tô Thụy mặt đầy lo lắng bên cạnh mình.
Tình cảm của anh ấy và Tô Thụy là xuất phát từ hai phía. Nếu không phải vì sự cố đêm hôm đó thì Tô Thụy cũng sẽ không bất ngờ mang thai...
Nghĩ vậy, Hoắc Yến lại nhìn xuống bụng Tô Thụy lần nữa.
Vừa nhìn xong Hoắc Yến đã ngớ người.
Mang thai hai tháng...
Bụng sẽ lớn vậy luôn hả?
Suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu đã dọa Hoắc Yến hết hồn.
Anh ấy đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Anh ấy không thể bị mấy lời nói tầm bậy tầm bạ của Diệp Lạc Dao ảnh hưởng được!
Chỉ là gần đây Tiểu Thụy mập lên mà thôi!
Mập lên thôi, mập mới tốt!
Vì vừa rồi bị té lộn nhào một phát đau điếng nên bây giờ Hoắc Yến đi rất thong thả.
Hai người đi một hồi lâu mà mới chỉ cách nhà họ Hoắc được hai ba mét.
Thấy đã ra ngoài rồi, chắc chắn người bên trong không nghe thấy lời bọn họ nói nữa, Tô Thụy mới nói nhỏ: "Anh Yến, vừa rồi dì và anh cả nói thật hả? Bọn họ thật sự chuẩn bị..."
Hoắc Yến ngước lên nhìn Tô Thụy, không thấy được chút khác thường nào trên mặt cậu ta nên anh ấy do dự chốc lát rồi vẫn quyết định nói thật: "Người nhà anh nói lời sẽ giữ lời."
Cả ba Hoắc, mẹ Hoắc hay Hoắc Cảnh đều là những người có tính nói một là một. Đây cũng là lý do tại sao sau khi biết Tô Thụy mang thai, Hoắc Yến cứ nhất quyết muốn dẫn cậu ta về ra mắt gia đình. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Không nhận được sự đồng ý của người nhà thì chắc chắn Tô Thụy và con anh ấy sẽ phải sống trong bóng tối mãi mãi, cũng sẽ không tránh khỏi việc phải chịu uất ức.
Hoắc Yến là một người đàn ông có trách nhiệm. Anh ấy không hy vọng con mình sinh ra không có một mái nhà hoàn chỉnh. Thế nên dù đã biết rõ sẽ bị cả nhà phản đối nhưng anh ấy vẫn quyết đoán đưa Tô Thụy về nhà.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Hoắc Yến, vẻ mặt Tô Thụy lập tức thay đổi.
Lúc này Hoắc Yến đã nhìn qua chỗ khác rồi nên không nhận ra vẻ mặt cậu ta đột nhiên trở nên khó coi. Anh ấy nói tiếp: “Lát nữa anh phải tới bệnh viện một chuyến nên em về nhà trước đi nhé. Anh sẽ xử lý việc ở bệnh viện xong rồi sẽ tới đón em. Ba mẹ anh làm việc rất dứt khoát, chắc chắn chúng ta không thể ở lại trong biệt thự của anh được. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng tìm một căn nhà ổn một chút rồi chúng ta chuyển qua đó trước. Có phải sáng mai em còn phải tới bệnh viện khám thai không...”