Ký ức phủi bụi lần nữa hiện lên trong đầu, Hoắc Cảnh lúng túng đến mức ngón chân cuộn chặt lại, tại sao anh ấy lại nhớ tới chuyện này!
Vì sao đại não của anh ấy lại không thể hoàn toàn quên chuyện này chứ?!
Hoắc Cảnh hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh biểu cảm hơi vặn vẹo của mình: “Mặc kệ ngầu hay không, em phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể nói cho Tiểu Dao chuyện chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của em ấy, càng không được truyền ra ngoài.”
Hoắc Trạch liên tục gật đầu cam đoan: “Anh cả yên tâm, chắc chắn em không nói!”
Hoắc Cảnh nhìn vẻ mặt dường như đã tập mãi thành thói quen của anh ấy, càng cảm thấy không nói nên lời.
Vậy trước đó họ đang lo lắng điều gì?
Tốc độ tiếp nhận của Hoắc Trạch quả thực có thể nói là người nhanh nhất nhà.
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Lạc Dao lại một lần nữa truyền đến:
[Dưới mí mắt Ôn Văn mà cũng dám nắm tay Ninh Húc, lá gan Triệu Uy cũng thật lớn!]
Hoắc Cảnh nâng mắt nhìn qua.
Lúc này khách khứa ở cửa càng ngày càng nhiều, Triệu Uy vẫn đứng ở vị trí tiếp khách vừa nãy, Ôn Văn đứng bên trái gã, mà bên phải đương nhiên chính là Ninh Húc vừa tới.
Ninh Húc như còn kiêng dè mọi người, lén lút hất tay Triệu Uy đang quấn lấy ra, thậm chí khi Triệu Uy lại kéo cậu ấy một lần nữa còn đẩy sang bên cạnh một bước dài.
Hoắc Trạch bình tĩnh lại thấy thế khó chịu hỏi: “Anh cả, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Hơn nữa nếu hôm nay không phải là tiệc đính hôn của anh hai, vậy thì tại sao lại gọi anh ấy tới đây?
Hoắc Cảnh liếc anh ấy một cái: “Đội viên của em, em biết không?”
Từ khi bắt đầu chơi chuyên nghiệp, trong đầu Hoắc Trạch chỉ còn lại đấu trận và huấn luyện, nghe vậy đương nhiên anh ấy lắc đầu: “Em không biết, em không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của đội viên.”
Anh ấy nhìn chằm chằm phía trước, Ninh Húc nhận ra ánh mắt của anh thì ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt của anh ấy thì hơi sửng sốt rồi ngượng ngùng quay đầu đi.
Hoắc Cảnh nhìn Hoắc Trạch, quyết định để Hoắc Trạch tự nhìn rồi nhấc chân đi vào trong hội trường.
Hoắc Trạch vội vàng đuổi theo: “Anh cả, đợi em một chút!”
Hai người vừa đi vào, Hoắc Trạch còn chưa kịp chào hỏi ba Hoắc mẹ Hoắc và Diệp Lạc Dao thì giọng nói của Ninh Húc đã vang lên ở phía sau: “Đội trưởng, tôi có thể nói chuyện với anh không?”
Hoắc Trạch dừng bước.
Diệp Lạc Dao ngay lập tức trở nên hưng phấn.
[Đồng ý với cậu ấy, đồng ý với cậu ấy! Anh ba mau đồng ý! Để em đi nghe lén nào!]
Trong lòng Hoắc Trạch buồn cười, nhưng vẫn thỏa mãn mong muốn của Diệp Lạc Dao, cười nói: “Được, đến phía trước nhé?”
Ninh Húc gật đầu, trước khi đi còn lễ phép chào hỏi những người khác nhà họ Hoắc.
Mẹ Hoắc không nhịn được khen: “Đứa nhỏ này cũng rất lễ phép.”
Diệp Lạc Dao nghe vậy cũng gật đầu theo.
[Đương nhiên rồi, phải biết Ninh Húc chính là đội viên duy nhất trong đội anh ba chơi game mà không nói tục!]
Ba mẹ Hoắc liếc nhau.
Chơi game cũng có thể nhịn không chửi người khác, Ninh Húc không phải quá tốt tính rồi chứ?
Người tốt tính, nhân phẩm cũng không kém.
Sao cậu ấy lại qua lại với bạn trai của chị gái…
Giọng điệu sâu kín của Diệp Lạc Dao vang lên:
[Chỉ tiếc, một người tốt như vậy vẫn bị tên cặn bã Triệu Uy này lừa.]
Cho nên Ninh Húc cũng không biết bạn gái của Triệu Uy là chị của cậu ấy?
Hoắc Trạch lại càng ngạc nhiên.
Triệu Uy?
Đồ cặn bã?
Bị lừa?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng Hoắc Trạch nghi hoặc, nhưng trên mặt không hiện ra, đi theo Ninh Húc đến một nơi yên tĩnh.
Ngay từ lúc quyết định hỏi Hoắc Trạch có phải cũng muốn tới triển lãm tranh hay không, Ninh Húc đã chuẩn bị sẵn sàng thú nhận tất cả.
Trước khi Ninh Húc đến chiến đội của Hoắc Trạch thì chỉ là một người dẫn chương trình trò chơi bình thường, bởi vì thao tác tốt ý thức tốt nên rất nhanh đã được một chiến đội giàu có ký hợp đồng, trở thành đội viên dự bị.
Nhưng lúc ấy Ninh Húc còn quá trẻ, không hiểu các quy tắc trong hợp đồng, lại càng không biết xử lý các mối quan hệ ngoại giao dẫn đến sau khi cậu ấy gia nhập đội huấn luyện không lâu đã bị đồng đội cô lập xa lánh, thậm chí còn xuất hiện vấn đề tâm lý. Kết quả chính là Ninh Húc gặp vấn đề tâm lý không chỉ bị đóng đinh trên băng ghế lạnh, còn suýt chút nữa bị chiến đội giàu có lấy lý do giấu giếm bệnh tâm lý khởi tố đòi bồi thường phí vi phạm hợp đồng với giá trên trời.
Hoắc Trạch biết chuyện này đã bỏ ra giá cao đào cậu ấy từ chiến đội giàu có về, cho tiền lương đãi ngộ tốt nhất, còn tự mình đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý để khai thông tư tưởng bế tắc.
Thậm chí tình trạng của Ninh Húc vừa mới chuyển biến tốt đẹp, Hoắc Trạch đã yên tâm đặt cậu ấy vào vị trí đầu tiên.
Có thể nói Ninh Húc đạt được thành tựu như bây giờ, không thể bỏ qua công lao của Hoắc Trạch.