Diệp Lạc Dao vội vàng cất điện thoại, nhìn theo.

[Ủa ——Người bên cạnh anh ba kia… Không phải là em trai sinh đôi Ninh Húc chứ?!]

Mấy người nhà họ Hoắc lập tức tỉnh táo.

Người đàn ông đi cùng Hoắc Trạch đúng là Ninh Húc.

Ngày hôm qua sau khi nghe Hoắc Trạch than thở, Ninh Húc do dự một lúc lâu, sau khi kết thúc huấn luyện vẫn hỏi lại Hoắc Trạch có phải cũng muốn đi xem triển lãm nghệ thuật không.

Hoắc Trạch nghe xong có hơi buồn bực: “Thế nào, cậu cũng muốn tham gia tiệc đính hôn của anh hai tôi?”

Ninh Húc có hơi mơ màng: “Cái gì mà tiệc đính hôn? Tôi đi… Xem triển lãm tranh.”

Hoắc Trạch càng bần thần, triển lãm tranh gì? Không phải tổ chức tiệc đính hôn cho anh hai sao?

Hoắc Trạch vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Yến.

Hai giờ sáng, Hoắc Yến vừa kết thúc quay phim, chia tay Tô Thụy nhiều ngày như vậy, anh ấy vất vả lắm mới ổn định lại tâm trạng, hoàn toàn buông bỏ Tô Thụy, kết quả giữa trưa Hoắc Trạch như bị bệnh, đột nhiên gửi cho anh ấy một tin nhắn chúc phúc, đến nửa đêm còn gọi điện thoại hỏi anh ấy có phải ngày mai đính hôn không.

Hoắc Yến tức khắc nổi trận lôi đình, không nhịn được chửi ầm lên: “Hoắc Trạch, có phải em bị dẩm không?!”

Vứt những lời này xong, điện thoại lập tức bị cúp.

Hoắc Trạch gọi lại thì phát hiện mình đã bị Hoắc Yến kéo vào danh sách đen.

Chuyện đến nước này, Hoắc Trạch cũng hiểu được rằng có thể mình đã thật sự hiểu lầm điều gì đó.

Nhưng lúc này có cho anh ấy mười lá gan anh ấy cũng không dám đi đánh thức ba Hoắc mẹ Hoắc, càng không có lá gan đi hỏi Hoắc Cảnh, vì thế chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ đi vào giấc ngủ, chuẩn bị chờ ngày hôm sau đến triển lãm tranh cẩn thận hỏi lại xem sao.

Đúng lúc tiện đường với Ninh Húc, cho nên sáng sớm hôm nay Hoắc Trạch dứt khoát chở cậu ấy cùng.

Vừa xuống xe, Hoắc Trạch đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Đây là… Giọng của Diệp Lạc Dao?

Hoắc Trạch nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Diệp Lạc Dao, em ấy đâu?

Hoắc Trạch còn đang hoang mang đã nghe thấy Diệp Lạc Dao kinh ngạc hô lên ——

[Tới rồi tới rồi! Ninh Húc đi về phía Triệu Uy rồi!]

Hoắc Trạch hoàn toàn bối rối.

Triệu Uy?

Đây lại là ai nữa?

Ninh Húc đâu?

Hoắc Trạch quét một vòng phát hiện Ninh Húc đã đi tới chỗ tiếp khách, anh ấy vội vàng đuổi theo.

Lúc này Hoắc Cảnh cũng đi ra từ triển lãm, nhìn thấy anh cả nhà mình, Hoắc Trạch vui vẻ muốn chào hỏi thì chợt nghe Diệp Lạc Dao nói:

[Chậc chậc chậc, không hổ là đôi tình nhân mấy tháng không gặp, ánh mắt sắp kéo ra “sợi tơ tình yêu” luôn rồi!]

Hoắc Trạch sốc đến ngơ người.

Anh ấy chỉ không gặp anh cả mấy tháng, tại sao ánh mắt lại kéo ra được tơ tình?

Anh ấy vội vàng quay đầu.

Anh ấy cũng không thích anh cả…

Hoắc Cảnh: …

Hoắc Yến có một câu nói quả thật không sai, Hoắc Trạch đúng là bị dẩm!

Hoắc Cảnh nhanh chóng tiến lên, kéo cánh tay của Hoắc Trạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi theo anh.”

Anh ấy cần phải giải thích rõ ràng với Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch bị kéo lảo đảo một vòng:“Ơ, anh cả, chậm một chút…”

Khi Hoắc Cảnh nói ngắn gọn dăm ba câu giải thích sự việc một lần với Hoắc Trạch xong, con ngươi của Hoắc Trạch chấn động, không thể tin được mà chỉ tin vào lỗ tai của mình: “Cho nên… Em đứng chỗ này cũng có thể nghe được Diệp Lạc Dao…”

[Nắm tay rồi!]

Hoắc Cảnh đưa tay xoa lỗ tai: “Nghe thấy chưa?”

Hai mắt Hoắc Trạch tỏa sáng: “Cái này cũng quá ngầu rồi!”

Hoắc Cảnh: “?”

Hoắc Trạch nhìn Hoắc Cảnh, vẻ mặt kích động: “Anh cả anh không thấy cái này rất ngầu sao?”

Hoắc Cảnh: “…”

Em có khả năng tiếp thu nhanh như vậy sao?

Đúng rồi, bởi vì Hoắc Trạch và Diệp Lạc Dao có tuổi tác gần nhau nhất, cho nên từ nhỏ quan hệ hai người đã rất tốt, tính cách hay sở thích cũng cực kỳ giống nhau.

Một người là thiếu niên esport, một người thích truyện tranh và trò chơi.

Chỉ vì mấy năm gần đây Hoắc Trạch bận rộn với chiến đội của anh ấy, không có thời gian nghiên cứu thảo luận truyện tranh hoạt hình với Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao cũng sợ cậu sẽ quấy rầy Hoắc Trạch huấn luyện, cho nên hai người này mới ít liên lạc đi một chút.

Đến mức mà trong khoảng thời gian học cấp hai của Diệp Lạc Dao và Hoắc Trạch, hai người còn có một nghi thức trước khi ngủ thề rằng dù cho sống hay chết hay bệnh tật ốm đau cũng sẽ không bỏ nhau.

Ký ức xa xưa ấy bắt đầu không thể khống chế hiện lên trong đầu Hoắc Cảnh ——

Hoắc Trạch nhỏ đứng ở bên giường, trên người khoác ga trải giường làm bằng tơ tằm thực hiện một nghi thức theo đúng tiêu chuẩn của kị sĩ phương Tây với bé Lạc Dao bị ốm đang nũng nịu trên giường không chịu ngủ: “Vương tử, mời đi ngủ!”

Bé Lạc Dao vẫn còn sốt nghe vậy thì lập tức đưa tay ra khỏi chăn làm theo nghi thức đó nhưng không được thuần thục lắm, hướng về phía Hoắc Trạch nhỏ ấp úng đáp: “Cảm ơn vương tử thân yêu của em, mời anh ngủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play