Trong chốc lát ấy vẻ mặt của Ôn Văn tức giận đến vặn vẹo: “Bà——”

Ôn Văn và mẹ Hoắc là người quen cũ nhưng Ôn Văn sinh ra trong dòng dõi thư hương vẫn luôn kiêu ngạo, chướng mắt gia đình thương nhân như mẹ Hoắc, thường xuyên lấy gia thế ra nói chuyện.

Mà mẹ Hoắc cũng không phải là người dễ bắt nạt, bạn nói chuyện kẹp thương mang gậy*, mẹ Hoắc liền nói chuyện kỳ quái.

*Kẹp thương mang gậy: Trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.

Một lần đến hai lần, quan hệ của hai người lập tức như nước với lửa.

Cho đến năm năm trước, gia cảnh Ôn Văn sa sút, bà ta đưa con trai và chồng ra nước ngoài, hai người mới dần dần cắt đứt liên lạc.

Cho nên mẹ Hoắc cũng không ngờ rằng họa sĩ của triển lãm hôm nay chính là con trai ruột của Ôn Văn, may mà hôm nay bà đến đây hóng drama, nếu không không biết sẽ xu cỡ nào!

Vừa nghĩ tới lát nữa có thể tận mắt chứng kiến một vở kịch hay, tâm trạng mẹ Hoắc tốt hơn nhiều: “Tôi làm sao? Tôi đưa cả gia đình đến xem triển lãm của con trai bà, bà không chào đón à?”

Ôn Văn nghẹn họng.

Nhà bà ta đã tụt lại phía sau, mọi thứ đều không bằng trước kia.

Ngay cả tiền tổ chức triển lãm tranh cho con trai bà ta cũng không lấy ra được.

Triệu Uy vất vả lắm mới gom đủ tiền tổ chức triển lãm tranh, không chỉ muốn nâng cao danh tiếng mà còn muốn nhân cơ hội này bán thêm mấy bức tranh.

Tuy quả thật Ôn Văn không ưa Lâm Quân Di, nhưng ai mà không biết bây giờ Lâm Quân Di có tiền chứ!

Không được, bây giờ không phải lúc trở mặt với bà, bà ta nhất định phải cương quyết làm thịt một khoản tiền của Lâm Quân Di!

Sau khi thông suốt, trong nháy mắt Ôn Văn thay đổi sắc mặt, treo lên một nụ cười vô cùng thân thiết: “Sao có thể chứ? Mọi người đích thân đến, tôi cảm kích còn không kịp.”

Nói xong, Ôn Văn hô bên cạnh một tiếng: “Tiểu Uy, lại đây, mẹ giới thiệu một người cho con.”

Diệp Lạc Dao nhìn mà tặc lưỡi ngạc nhiên:

[Cái này gọi là vì tiền mà co được giãn được sao?] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trong mắt mẹ Hoắc hiện lên một tia cười, ai nói không phải chứ?

Nhưng vừa nghĩ tới hôm nay không chỉ có mình sẽ không mua tranh của Triệu Uy, những người khác cũng sẽ không mua tranh của Triệu Uy, kế hoạch của Ôn Văn sắp phá sản nhưng bà ta vẫn không hay biết, tâm trạng mẹ Hoắc rất sung sướng.

Triệu Uy nghe được tiếng của Ôn Văn thì đi tới hướng bên này, nhìn kỹ mới phát hiện gã và Ôn Văn gần như cùng một khuôn mẫu khắc ra, trên mặt hai người đều khắc lên hai chữ “thanh cao”.

Nghe Ôn Văn giới thiệu xong, Triệu Uy chỉ lộ ra một nụ cười lễ phép, sau đó gọi nhân viên công tác đưa mấy người nhà họ Hoắc vào hội trường.

Diệp Lạc Dao rất khó hiểu đối với thái độ lạnh lùng của Triệu Uy:

[Vậy là xong rồi? Không phải muốn mẹ Hoắc mua tranh của gã sao? Gã thậm chí còn không giới thiệu một chút!]

[Gã có thể bán tranh như vậy được?]

Ba Hoắc thầm nghĩ đương nhiên bán được, không phải trước mặt bọn họ có một đứa ngu chuẩn bị mua tranh sao?

Mẹ Hoắc thản nhiên nhìn Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh: …

Anh ấy không hề!!!

Anh ấy chỉ là chuẩn bị mua, nhưng anh ấy không mua!

Cũng may là anh ấy không mua.

Nếu không đây đâu phải là đi chúc thọ, đây rõ ràng là chọc giận mẹ Hoắc.

Diệp Lạc Dao thì càng nghĩ càng nghi ngờ, với thái độ này của Triệu Uy, rốt cuộc là làm thế nào để phủi sạch bản thân sau khi scandal nổ ra thậm chí còn có tiền tiếp tục ra nước ngoài mở triển lãm tranh vậy?

Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra, bắt đầu cẩn thận nhớ lại nội dung truyện:

[Thì ra là thế…]

Người nhà họ Hoắc cùng vểnh tai.

Lại phát hiện cái gì nữa?

[Lúc đầu mình không nhìn kỹ, không nghĩ tới Triệu Uy còn là một người đàn ông mềm mại!]

[Khó trách gã không thèm để ý có thể bán được tranh hay không, lúc nào cũng có kẻ coi tiền như rác cho gã, bỏ rơi cặp song sinh, gã còn tìm được kim chủ mới.]

[Thậm chí——] Diệp Lạc Dao đột nhiên phát hiện xung quanh có hơi yên tĩnh.

[Ơ, sao ba Hoắc mẹ Hoắc lại không lên tiếng?]

Diệp Lạc Dao ngẩng đầu quét một vòng.

Ba Hoắc mẹ Hoắc vội vàng dời ánh mắt đi, giả vờ đang thưởng thức bức tranh trước mặt, sau đó hai người nhìn kỹ, trước mắt đồng thời tối sầm.

Ai có thể nói cho bọn họ biết, tại sao bức tranh này lại đen thùi lùi vậy, đã thế còn loang lổ nhìn không ra nội dung muốn truyền tải, ngay cả bức tranh trừu tượng có hình dạng giống như “cứt chó” cũng có thể được đưa ra triển lãm?

Họ không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng họ có thẩm mỹ!

Những bức tranh này thật sự không phải dùng bột màu bỏ đi để bôi vẽ bừa lên đó chứ?

Hoắc Cảnh cũng muốn giả vờ thưởng thức tranh trừu tượng, nhưng ánh mắt vừa mới dời qua đã cảm thấy bức tranh này thật sự có hơi cay mắt nên dứt khoát nhìn ra ngoài, sau đó động tác của anh ấy dừng lại: “Hoắc Trạch đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play