Hai mắt Diệp Lạc Dao sáng rực:

[Anh cả, anh đúng là anh trai của em! Sao anh biết em muốn đi!]

Ba Hoắc mẹ Hoắc hơi mỉm cười.

Tất nhiên bởi vì triển lãm tranh này quá hấp dẫn, chứ không phải vì bọn họ muốn đi hóng chuyện đâu!

Sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao dùng giọng điệu có chút phiền não nói:

[Nhưng mà, chúng ta thì đi rồi, nhưng gọi anh ba đi đến đó kiểu gì đây?]

[Hình như đồng đội này của anh ba còn là thành viên nòng cốt, cũng là thành viên trung tâm trong chiến thuật của bọn họ, ban đầu chuyện này không bị làm ầm lên cho nên anh ba không biết, nhưng sau đó lại bị vạch trần.]

Nghĩ đến đây Diệp Lạc Dao thở dài: [Vòng đấu loại trực tiếp đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất, kết quả đội viên chủ tuyến bị ban tổ chức cấm thi đấu, dẫn đến anh ba và những người khác đã thua trong trận thi đấu quan trọng nhất......]

Ba Hoắc liếc nhìn Hoắc Cảnh.

Hoắc Cảnh nhận mệnh cầm điện thoại lên gọi điện cho Hoắc Trạch.

Lúc này đã là giữa trưa, với cuộc sống đảo lộn ngày đêm của các tuyển thủ Esport thì hình như Hoắc Trạch vừa mới rời giường, giọng nói có chút ngái ngủ: "Alo......Anh cả?"

"Tối nay về nhà một chuyến." Hoắc Cảnh lời ít ý nhiều nói.

Hoắc Trạch tưởng mình nghe nhầm, ngẩn mặt: "Em về nhà làm gì? Tối nay bọn em còn phải luyện tập thi đấu, à hình như ngày mai......Sáng mai có thời gian."

Nhưng đó là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi của bọn họ, Hoắc Trạch đang nghĩ đến việc chắc chắn người anh cả lạnh lùng vô tình này của anh ấy sẽ không cho anh ấy thời gian nghỉ ngơi đâu, thì nghe Hoắc Cảnh lạnh lùng nói:

"Vậy thì sáng mai về."

Hoắc Trạch: "........Không phải, anh, có chuyện gì không thể nói luôn qua  điện thoại sao? Em bắt buộc phải về?"

Hoắc Cảnh bật loa ngoài, mẹ Hoắc nghe vậy thì không nói nên lời.

Sao thằng nhóc này không dùng não heo của nó để nghĩ thử, nếu như có thể nói rõ qua điện thoại, bọn họ còn cần gọi nó về nhà sao?

Hơn nữa --

Mẹ Hoắc cùng ba Hoắc nhìn nhau.

Hiện tại bọn họ đã kiểm chứng được, người nhà bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, nhưng khoảng thời gian này Hoắc Trạch vẫn chưa về nhà lần nào, bọn họ còn chưa xác định được Hoắc Trạch có thể nghe thấy hay không.

Tận dụng cơ hội lần này, bọn họ sẽ chứng thực lại một chút.

Ở đầu máy bên kia, Hoắc Trạch vẫn đang tìm cớ để không về, mẹ Hoắc liền nói: "Về nhà một chuyến đi, có một số chuyện không thể nói rõ qua điện thoại."

Hoắc Trạch im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Không phải chứ? Lẽ nào anh hai thật sự muốn kết hôn với tên Tô Thụy kia?"

Ba Hoắc mẹ Hoắc: "......"

Hoắc Cảnh: "......"

Diệp Lạc Dao phàn nàn:

[Anh ba mình giống như người sống trên núi không có mạng vậy.]

Mẹ Hoắc không nhịn được cười.

Dăm ba câu cũng không thể giải thích rõ được, ba Hoắc lười giải thích: "Trở về rồi nói sau." ( truyện trên app T𝕪T )

Ba mẹ đều đã lên tiếng, Hoắc Trạch cũng không thể nói gì thêm, nhưng tối nay chắc chắn anh ấy không thể trở về được, vì vậy anh ấy nói: "Vậy sáng mai con sẽ về."

Ba Hoắc nói: "Ừ, đến lúc đó bảo anh cả gửi địa chỉ cho con."

Hoắc Trạch kinh ngạc.

Thật sự không phải về nhà mình?

Không lẽ anh hai thật sự sắp kết hôn rồi?

Ngày mai tổ chức tiệc đính hôn?

Bác sĩ bảo cưới à?

Chậc chậc chậc.

Đỉnh.

Sau khi cúp máy, Hoắc Trạch càng nghĩ càng cảm thấy tốc độ của anh hai quá nhanh, không nhịn được nhấc điện thoại lên nhắn tin cho Hoắc Yến: “Tân hôn vui vẻ!”

Hoắc Yến trả lời tin nhắn rất nhanh: “?”

Hoắc Trạch tấm tắc thở dài, còn không thừa nhận, cái đồ trong ngoài không giống nhau!

Cũng may Diệp Lạc Dao không biết chuyện này, bằng không chắc chắn cậu sẽ cười nhạo: [Có khi nửa đêm anh hai sẽ ngồi bật dậy: Nó không có bệnh đấy chứ?]

Hoắc Trạch không có thói quen ngủ tiếp sau khi tỉnh lại, dứt khoát rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi phòng huấn luyện luyện tập, vừa mở cửa liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Húc của chiến đội KTW bọn họ.

Mặc dù Hoắc Trạch cũng là tuyển thủ của chiến đội nhưng đồng thời anh ấy cũng là ông chủ, cho nên phòng của anh ấy ở tầng cao nhất của biệt thự, tầng này chỉ có một phòng duy nhất, vậy chắc chắn Ninh Húc đến tìm mình.

"Cậu tìm tôi có chuyện?" Hoắc Trạch gọi Ninh Húc.

Ninh Húc nghe vậy quay đầu lại, nói: "Tôi đánh thức anh?"

Hoắc Trạch xua tay: "Không, bị điện thoại của anh tôi đánh thức, có chuyện gì vậy?"

Ninh Húc gật đầu, lúc này mới nói: "Ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày."

Ngày mai vốn là ngày nghỉ, Hoắc Trạch không nghĩ nhiều liền gật đầu, chỉ dặn dò: "Chiều ngày kia có trận đấu tập, cậu nhớ về trước lúc đó là được."

Ninh Húc nói được, cảm ơn với Hoắc Trạch rồi xuống lầu.

Đúng lúc này điện thoại của Hoắc Trạch rung lên, là tin nhắn mà Hoắc Cảnh gửi địa chỉ.

Hoắc Trạch nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Triển lãm nghệ thuật? Anh hai rất biết cách chọn địa điểm kết hôn......"

Anh ấy chỉ mải xem tin nhắn nên không để ý tới người đi đằng trước khi nghe thấy câu "hội triển lãm nghệ thuật" thì sửng sốt một chút, có chút thấp thỏm không yên.

.......

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Hoắc chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát.

Đã là hóng chuyện, nhất định phải đi sớm!

Khi nhà bọn họ đến nơi, hội triển lãm mới bắt đầu mở cửa kinh doanh, họa sĩ của triển lãm nghệ thuật cũng đứng ở cửa nghênh đón.

Diệp Lạc Dao đứng phía xa đánh giá một chút, Triệu Uy là họa sĩ theo trường phái trừu tượng, khoảng ba mươi tuổi, có một đôi mắt đào hoa, nhìn có vẻ rất lịch sự.

[Hừm, vừa nhìn đã biết đa tình!]

Ba Hoắc cũng gật đầu.

Trông khá giống ông Từ, đều không phải thứ tốt lành gì.

Đột nhiên, mẹ Hoắc đang đi phía trước chợt dừng bước.

Ba Hoắc có chút nghi hoặc: "Sao......."

Ông còn chưa kịp nói xong thì nghe thấy một giọng nữ cố tình cất cao lên —

"Bảo sao đứng từ xa nhìn tôi lại thấy quen mắt như vậy! Hóa ra là gia đình của Quân Di!" Một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt bước nhanh về phía bọn họ, liếc mắt đánh giá từng người, cười nói: "Con trai lớn và con nuôi đều tới, đứa con thứ hai yêu đồng tính kia không tới, xem ra cô vẫn chu đáo như vậy, biết tôi không thích gay........"

Nghe thấy chữ “gay”, Diệp Lạc Dao lập tức ngẩng đầu:

[Người này thật sự không có EQ!]

Lâm Quân Di là tên của mẹ Hoắc, khi nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt bà liền có chút khó coi, hiện tại nghe thấy lời này càng thêm tức giận hơn, đang định mở miệng đáp trả thì nghe Diệp Lạc Dao nói --

[A, mình thấy phần giới thiệu có ghi bà ta chính là mẹ của bậc thầy tranh trừu tượng này?]

[Ôn Văn? Cái tên rất quen tai.]

[Mình nhớ ra rồi, bà ta chính là một nữ phụ cực kỳ kì thị gay! Thậm chí bà ta còn là người phát động chiến dịch phản đối gay, nói gay là biến thái, pansexual là biến thái trong biến thái, bà ta hít thở chung bầu không khí với mấy loại biến thái này cũng làm bà ta ghê tởm buồn nôn.......]

(*Pansexual: tức là có thể yêu nam, cũng có thể yêu nữ)

[Chậc —]

Giọng điệu của Diệp Lạc Dao mang theo sự khinh thường.

[Vậy nếu để bà ta biết đứa con trai mà bà ta tự hào nhất chính là pansexual biến thái mà bà ta ghét nhất, liệu bà ta có phát điên ngay tại chỗ không?]

Mỗi câu nói của Diệp Lạc Dao đã khiến cơn tức của mẹ Hoắc giảm bớt đi một phần, nghe thấy câu cuối cùng của cậu, suýt chút nữa bà bật cười ra tiếng.

Giương mắt lên lần nữa, mẹ Hoắc đã bình tĩnh lại, hòa nhã nở nụ cười lịch sự: "Đầu tiên, Tiểu Dao là con trai tôi. Thứ hai, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thay đổi chút nào, xem ra miệng chó thực sự không thể mọc được ngà voi. Cuối cùng —"

Mẹ Hoắc kéo dài giọng, nhìn khuôn mặt dần dần biến xanh của Ôn Văn với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: "Chúng tôi rất mong chờ tác phẩm triển lãm tiếp theo."

Diệp Lạc Dao nhỏ giọng bổ sung:

[Đương nhiên, cũng rất mong chờ khi bà ta biết được đứa con trai mà mình luôn tự hào chính là biến thái trong biến thái thì sẽ có phản ứng như thế nào!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play