Thấy trợ lý Phùng đứng bên cạnh vẫn còn lo lắng sợ hãi, hiếm khi ba Hoắc mở miệng động viên: “Đừng vội, xem thêm chút nữa đã.”
Mẹ Hoắc cũng cười nói: “Tiểu Phùng, bọn bác hiểu cách làm người của cháu, cháu đừng lo lắng gì cả.”
Trợ lý Phùng hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn ba Hoắc và mẹ Hoắc.
Nhưng ba Hoắc và mẹ Hoắc đã dời ánh nhìn đi, hai người tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
Phùng Tử Kỳ nói xong thì đợi Diệp Lạc Dao rời đi, nhưng Diệp Lạc Dao vẫn ngồi trên ghế salon, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích gì.
Thấy sắp tới thời gian quay của tổ chương trình rồi, Phùng Tử Kỳ không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên Diệp Lạc Dao nói: “Tôi là fan cuồng.”
Phùng Tử Kỳ kinh ngạc trong chốc lát, nhanh chóng cau mày nói: “Cậu thừa nhận à? Vậy cậu còn không mau…”
“Cho nên tôi phải hỏi rõ một vấn đề, nếu không hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả.” Diệp Lạc Dao nói.
Trợ lý đạo diễn và ba người quay phim ngồi canh ở gầm cầu thang ngạc nhiên.
Fan cuồng với cả không cuồng gì chứ?
Đây không phải là khách mời mới nhảy dù - Diệp Lạc Dao sao?
Họ mới phỏng vấn cậu ấy xong mà!
Đang quậy hay sao đây?
Nhóm trợ lý đạo diễn và người quay phim rất nghi ngờ, nhưng đồng thời trực giác nói cho họ biết lúc này họ chắc chắn không thể đi ra được!
Vì nếu trốn được là tốt nhất, thậm chí mấy người còn rón rén bước vài bước ra gần cầu thang, cẩn thận cúi xuống.
Cư dân mạng trong phòng livestream hơi tức giận:
“Mẹ, tôi chưa từng thấy một fan cuồng chẳng sợ gì như thế!”
“A a a a a ngừng lại! Mau kêu bảo vệ đi!”
“Tôi phải bạo động giúp Tử Kỳ!”
Phùng Tử Kỳ bị giọng điệu đương nhiên này làm cho tức cười: “Dựa vào đâu cậu cảm thấy tôi sẽ trả lời vấn đề của một fan cuồng như cậu?”
“Dựa vào việc tôi biết anh không phải là bạn trai của Hoắc Cảnh, hơn nữa còn biết anh có một người anh trai là trợ lý đặc biệt của Hoắc Cảnh. Lý do này đã đủ tư cách chưa?”
Một câu nói mạch lạc rõ ràng, âm vang hùng hồn!
Bề ngoài Diệp Lạc Dao bình tĩnh, trong lòng kích động:
[A a a a a a a, giỏi quá giỏi quá! Đây chính là phát biểu của vua làm màu vả mặt nhân vật phản diện đây sao?]
[Thật thoải mái! Vậy tiếp theo Phùng Tử Kỳ nên hốt hoảng rồi!]
[Run rẩy đi nhân vật phản diện!]
Quả nhiên, trong giây phút vừa dứt lời đã thấy tay Phùng Tử Kỳ run một cái, di động rớt xuống sàn gỗ, tiếng lịch bịch vang lên.
Fans và cư dân mạng trong phòng livestream ngẩn ra:
“Chuyện gì đây?”
“Rốt cuộc người này đang nói xằng nói bậy gì thế?”
“Chờ đã, fan cuồng nói bậy nói bạ thì Phùng Tử Kỳ cậu hoảng cái gì chứ?”
Trong phòng khách, webcam livestream được giấu trong bóng tối quay lại sự biến hóa trên mặt của Phùng Tử Kỳ. Trong mắt anh ta là sự hốt hoảng không thể che giấu được, trên trán lại thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn Diệp Lạc Dao bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được, hồi lâu mới lấy lại giọng: “Cậu…sao cậu biết…không phải, rốt cuộc cậu là ai? Cậu từng điều tra tôi rồi sao?”
Trong giọng nói của Phùng Tử Kỳ là sự hốt hoảng không thể che giấu, mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán của anh ta. Còn đâu bộ dạng vênh váo như lúc nãy?
Lần này đến phiên fans và cư dân mạng sững sờ:
“Phùng Tử Kỳ vừa mới thừa nhận hả?”
“Hả???? Cái này là đảo ngược tình thế à?”
“Không phải, tôi không hiểu tiến triển của chuyện này lắm?”
Diệp Lạc Dao lại tự hối lỗi.
[Quả nhiên lúc nãy chưa nói thẳng lắm, sau này mình phải học cách nói chuyện sao cho người ta nghẹn họng mới được!]
Ba Hoắc, mẹ Hoắc: “...”
Nói chuyện với con còn chưa đủ thẳng thắn hả? Nhiều lần làm cho người khác nghẹn muốn bể họng rồi!
Có điều——
Chỉ cần không nói những lời này với người trong nhà như họ thì nghe cũng làm cho tâm trạng của người ta thích thú lắm!
Rất dễ nghe, cực thích nghe, nói nhiều lên chút!
Phùng Tử Kỳ vốn dĩ tưởng rằng chàng trai trước mặt chỉ là một fan cuồng bình thường. Anh ta không thể nào ngờ được Diệp Lạc Dao còn biết những chuyện nội bộ. Bây giờ Phùng Tử Kỳ đã hoảng sợ tột cùng, nhìn Diệp Lạc Dao: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cần tiền? Nếu như là vì tiền…”
Diệp Lạc Dao bĩu môi.
[Mặc dù tôi thiếu tiền nhưng tôi gai mắt cái nhúm tiền của anh.]
Liếc thấy webcam còn livestream, Diệp Lạc Dao cố tình nói rất lớn tiếng để ngắt lời: “Tôi không phải vì tiền, tôi chỉ muốn hỏi anh thôi. Anh trả lời thành thật cho tôi thì tôi đi ngay.”
Phùng Tử Kỳ đã không bình tĩnh như lúc đầu nữa, nghe Diệp Lạc Dao nói như thế, gần như không hề nghĩ ngợi mà nói: “Thật không? Cậu chỉ hỏi tôi một vấn đề là đi ngay à? Nhưng mà sao tôi tin cậu được…”
“Yên tâm đi.” Diệp Lạc Dao ngắt lời anh ta, cười rạng rỡ, giọng chân thành: “Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai đâu.”
[Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang livestream mà~]
[Đâu cần tôi nói đâu, có camera nói giúp tôi nhé~~~~]
Mí mắt của Phùng Tử Kỳ giật liên tục, trực giác nói cho anh ta biết Diệp Lạc Dao sẽ không hỏi vấn đề gì tốt đẹp cả. Nhưng bây giờ anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Người của đội ngũ sản xuất sắp tới rồi, đến lúc đó nếu như Diệp Lạc Dao còn chưa đi thì ạnh ta mới là người chịu phiền phức lớn.
Dù sao cậu ta cũng chỉ hỏi một vấn đề thôi…
Mình muốn trả lời thế nào cũng là do mình nhỉ?
Nghĩ như thế, Phùng Tử Kỳ dần tỉnh táo lại, anh ta nhìn Diệp Lạc Dao: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Diệp Lạc Dao nhếch môi: “Rất đơn giản, tôi chỉ muốn hỏi anh chuyện tạo moment với Hoắc Cảnh, rốt cuộc là chủ kiến của anb và ekip của anh hay là chủ kiến của trợ lý Phùng, anh trai của anh?”
Phùng Tử Kỳ ngẩn ra.
Anh ta không ngờ Diệp Lạc Dao lại hỏi vấn đề như thế.
Mục đích của cậu ta khi hỏi vấn đề này là gì?
Chẳng lẽ vì đối thủ cạnh tranh của trợ lý Phùng muốn bắt thóp anh ta, muốn đá anh ta khỏi vị trí trợ lý đặc biệt nên mới cố tình cử chàng trai này tới đây?
Đúng là có thể!
Dù sao thì ngoại trừ người của tập đoàn Hoắc thị, còn ai biết được quan hệ của trợ lý Phùng và mình cơ chứ? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Còn có căn nhà riêng này, ngoại trừ người của tập đoàn Hoắc thị thì Phùng Tử Kỳ không nghĩ ra được người nào có khả năng vào đây được.
Nghĩ thông suốt vấn đề quan trọng, Phùng Tử Kỳ đã sáng tỏ.
Nếu là như thế, làm chuyện đó cũng tốt.
Dù sao thì ông anh rác rưởi của mình cũng giúp mình nhiều lần rồi nên vứt cái nồi oan nghiệt này lên người anh ta, trong lòng Phùng Tử Kỳ cũng không có áp lực.
Phùng Tử Kỳ nhìn Diệp Lạc Dao, nói gần như không chút do dự: “Là chủ kiến của anh tôi, trợ lý Phùng.”
“Ầm”——
Trợ lý Phùng trượt tay, di động rơi xuống bậc thang, thoáng chốc chia năm xẻ bảy.
Phùng Tử Kỳ quay đầu, đúng lúc đối diện với trợ lý Phùng với đôi mắt đỏ ửng. Anh ta khó tin nói: “Anh?”
Diệp Lạc Dao nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh sau lưng trợ lý Phùng, mắt sáng lên kêu theo: “Anh!”
Đồng thời không nhịn được hơi hả hê nói:
[Bây giờ thật sự nên đổ mồ hôi ướt nhẹp rồi~]