Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh kéo dài trong vài giây, Phùng Tử Kỳ có thể nghe được tiếng vo ve bên tai, tiếng tim đập loạn xạ, ngay cả trên trán cũng ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.
Em trai của Hoắc Cảnh?
Giỡn hoài?
Không phải nói bình thường chỗ nhà riêng của Hoắc Cảnh ít người tới lắm à? Sao em trai của Hoắc Cảnh biết…
Đột nhiên, dường như Phùng Tử Kỳ nhớ tới chuyện gì đó, hơi trợn mắt, nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao ở đằng xa.
Mấy giây sau, biểu cảm hốt hoảng, hồi hộp, bất an,...của anh ta rút đi như thủy triều. Anh ta thở ra một hơi, dần lấy lại sự bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lạc Dao chứa vài phần giễu cợt.
Thái độ trước và sau của anh ta quá khác nhau, Diệp Lạc Dao lấy làm lạ mà nghiêng đầu nhìn.
[Ôi, sao anh ta chỉ hoảng loạn vài giây thế?]
[Chẳng lẽ anh ta không tin Hoắc Cảnh là anh cả của mình?]
Tất cả người nhà họ Hoắc trong phòng giám sát đều lặng im.
Em đừng nói nữa! Đúng vậy, em đừng nên nói nữa!
Không chừng Phùng Tử Kỳ nghĩ như thế thật đấy!
Mặc dù Diệp Lạc Dao là con nuôi của nhà họ Hoắc nhưng một là không theo họ Hoắc, hai là không thích lộ diện trước mặt quần chúng.
Hơn nữa trước khi Diệp Lạc Dao trưởng thành, ba Hoắc mẹ Hoắc bảo vệ cậu quá. Tới giờ, trừ một vài gia tộc có quan hệ cực tốt mới biết thân phận của Diệp Lạc Dao. Ngay cả những doanh nghiệp xây dựng hợp tác sâu với nhà họ Hoắc cũng chỉ biết là nhiều năm trước nhà họ Hoắc nhận con nuôi.
Còn thông tin về con nuôi thì họ không biết gì cả.
Chứ đừng nói chi tới bên ngoài và giới giải trí.
Trợ lý Phùng biết sự tồn tại của Diệp Lạc Dao, nhưng trước đó cho tới ngày hôm nay anh ấy chưa từng gặp cậu. Cộng thêm việc không xuất hiện cùng lúc với Diệp Lạc Dao nên anh ấy cũng chẳng nói chuyện của Diệp Lạc Dao ở trước mặt Phùng Tử Kỳ.
Cho nên Phùng Tử Kỳ…có thể vẫn chưa biết thân phận của Diệp Lạc Dao.
Sự thật đúng như suy đoán của nhà họ Hoắc.
Nếu không phải nhờ vào gia thế của Hoắc Cảnh, sao Phùng Tử Kỳ lại không tra ra được thân phận và thế lực đằng sau anh ấy. Nhưng Hoắc Cảnh rất khiêm tốn, thông tin Phùng Tử Kỳ tra được rất có hạn, chỉ là một vài thông tin quần chúng cũng có thể tra ra được.
Đương nhiên chỉ với những tài liệu này người ta sẽ không tin anh ta là “bạn trai” của Hoắc Cảnh. Vì thế Phùng Tử Kỳ lại nhắm vào trợ lý Phùng.
Có một người anh trai làm trợ lý đặc biệt bên cạnh Hoắc Cảnh, muốn biết những thông tin mà người khác không biết cũng rất dễ.
Phùng Tử Kỳ biết nhà họ Hoắc có ba người con trai, Hoắc Cảnh là con cả, dưới có hai người em trai. ( truyện trên app T𝕪T )
Một trong hai người đó là ảnh đế đang ăn khách Hoắc Yến, một người khác chính là tuyển thủ Esport nổi tiếng trong giới Esport, Hoắc Trạch.
Hai người đều là nhân vật của công chúng, Phùng Tử Kỳ chưa từng gặp nhưng cũng đã xem hình rồi.
Nhưng chàng trai trước mặt không phải là Hoắc Yến, cũng không phải là Hoắc Trạch.
Cậu ta là người em nào của Hoắc Cảnh?
Lúc đầu Phùng Tử Kỳ cũng bị lời của Diệp Lạc Dao dọa nên mới có sự hốt hoảng ngắn ngủi như thế.
Sau khi khôi phục lý trí, anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Cậu nghĩ tôi chưa từng thấy em trai của Hoắc Cảnh à?” Phùng Tử Kỳ đã hoàn toàn bình tĩnh lại nói. Ánh mắt nhìn Diệp Lạc Dao tràn đầy sự chán ghét và mất kiên nhẫn: “Nếu cậu không đi thì tôi gọi bảo vệ thật đấy.”
Fans trong phòng livestream nghe xong cũng không nhịn được rối rít bình luận:
“Không đúng, cậu ta có bị bệnh không?”
“Sống lâu cái gì cũng thấy, người thời nay lớn gan thật, ngay cả thái tử gia nhà họ Hoắc mà cũng đụng hàng được à?”
“Tử Kỳ tốt tính quá đi! Phải tôi chắc chắn tôi gọi bảo vệ rồi!”
“Nhanh gọi bảo vệ đi, không muốn gặp cậu ta nữa.”
“+1.”
“Đừng quan tâm cái tên bị rối loạn hoang tưởng nữa. Nhìn xem chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý tới câu đầu tiên của Tử Kỳ à? Cậu ấy đã gặp mặt em trai của Hoắc Cảnh nè!!”
Thoáng chốc, bình luận lại sôi sục.
Bình luận toàn là “Get được”.
Mặt của Hoắc Cảnh lại đen vài phần.
Ba Hoắc và mẹ Hoắc buồn cười nhìn vẻ mặt băn khoăn nhưng chỉ có thể nhịn lại của trợ lý Phùng.
Mà lúc này ngón chân của trợ lý Phùng đã khắc ra được căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách rồi.
Sáng sớm nay anh ấy nghe em trai thừa nhận em ấy và Hoắc Cảnh ở chung, trợ lý Phùng xém chút đập đầu vào đậu hũ ngất luôn cho rồi. Bây giờ thấy em trai giống hệt như nhân vật chính nói chuyện với cậu út, anh ấy xấu hổ chết mất.
“Chủ tịch, bà chủ, sếp Hoắc…” Trợ lý Phùng lắp ba lắp bắp: “Không thì cứ để tôi ra giải thích thử xem…”
[Được rồi, xem ra Phùng Tử Kỳ không tin mình là em trai của anh cả thật.]
Diệp Lạc Dao kết luận.
[Vậy mình có nên kêu anh cả ra không nhỉ?]
Diệp Lạc Dao cau mày suy nghĩ một giây.
[Không được! Vẫn chưa tới lúc anh cả ra sân, lúc này kêu anh cả ra chắc chắn trợ lý Phùng cũng ra. Dựa vào cái bộ dạng brocon của trợ lý Phùng thì chắc chắn sẽ ôm chân anh cả ngay tại chỗ, sau đó xin anh ấy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mất.]
[Mặc dù chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà…Đây là một cơ hội tốt để trợ ký Phùng thoát khỏi em trai quỷ hút máu kia!]
Cả nhà họ Hoắc dựng lỗ tai lên hóng chuyện.
Diệp Lạc Dao nhớ lại hoàn cảnh của trợ lý Phùng, âm thầm than thở:
[Trợ lý Phùng đúng là đáng thương quá, mẹ ruột sinh ra anh ấy cơ thể không tốt, ba là một tên tồi, trong lúc vợ mang thai đã ngoại tình với mẹ của Phùng Tử Kỳ. Đợi đến khi mẹ của trợ lý Phùng mất thì đón con giáp thứ mười ba về nhà.]
[Trợ lý Phùng bị mẹ kế và người ba tồi thao túng từ nhỏ, nói với anh ấy là phải tốt với em trai, nuôi anh ấy thành một người có “tính cách lấy lòng em trai”. Nhưng cho dù là Phùng Tử Kỳ, mẹ kế hay người ba tồi của trợ lý Phùng, từ đầu tới cuối ba người họ cũng chỉ muốn hút máu của trợ lý Phùng không ngừng nghỉ. Chưa từng xem trợ lý Phùng là người thân thật sự.]
[Nếu mình nhớ không lầm thì hiện tại trợ lý Phùng còn chưa mua được nhà nhỉ?]
Thoáng chốc, ba Hoắc và mẹ Hoắc nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh.
Thật không?
Hoắc Cảnh chậm rãi gật đầu.
Trợ lý đặc biệt của giám đốc tập đoàn Hoắc thị, không cần nhắc tới tiền thưởng cuối năm và tiền thưởng các dịp lễ khác, chỉ riêng tiền lương hằng năm sau thuế đã hơn một triệu rồi.
Trợ lý Phùng theo Hoắc Cảnh hơn sáu năm, nhưng lại chưa mua được nhà…
Có thể tưởng tượng được cả nhà họ hút bao nhiêu máu của trợ lý Phùng!
[Nếu như không nhân cơ hội này để trợ lý Phùng thấy rõ bộ mặt thật của Phùng Tử Kỳ. Mình sợ cuối cùng anh ấy sẽ bị anh cả mình sai đi châu Phi trồng sơn trà vì giúp Phùng Tử Kỳ mất!]
Ba Hoắc, mẹ Hoắc: “...”
Không phải trước đó con nói đi châu Phi trồng xương rồng à?
Có điều nếu nói như thế, người nhà họ Phùng quả thật không phải là thứ tốt lành gì