Nhà cũ nhà họ Hoắc được thiết kế và xây dựng từ hồi ông cụ Hoắc vẫn còn sống. Vì được làm theo phong cách cổ xưa nên ngưỡng cửa rất cao.

Hoắc Yến té nhào một cái ngã đến choáng váng, ngồi nghệt mặt dưới đất hồi lâu chưa hoàn hồn được.

Tô Thụy đi phía trước nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn. Phản ứng đầu tiên của cậu ta là kêu lên một tiếng khe khẽ, sau đó mới bước nhanh về phía Hoắc Yến: "Anh Yến, anh không sao chứ?"

Đầu óc Hoắc Yến giờ toàn trăng với sao, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng. Anh ấy chống một tay xuống đất cố gắng muốn đứng dậy nhưng vì đau quá nên không có sức.

Tô Thụy vội vàng tiến lên vươn tay ra với anh ấy trước khi quản gia chạy tới nơi.

Hoắc Yến nương theo sức của cậu ta mới từ từ đứng lên được.

Động tĩnh từ cú ngã vừa rồi đúng là hơi lớn nên mẹ Hoắc cũng lo, bèn do dự đứng dậy.

Diệp Lạc Dao rướn cổ lên hóng hớt, thấy cảnh tượng này lại không khỏi chậc lưỡi:

[Tô Thụy vẫn quan tâm đến anh hai đấy chứ. Xem ra cũng không phải hoàn toàn là vì tiền nên ánh trăng sáng mới đến với anh hai.]

[Hồi trước lúc đọc tiểu thuyết mình còn tưởng từ đầu đến cuối anh ta chỉ lợi dụng anh hai thôi chứ. Dù sao thì đàn ông sinh con cũng cần rất nhiều tiền mà!]

Nghe vậy, Hoắc Yến chợt nhăn mặt.

Thằng nhóc Diệp Lạc Dao này còn muốn nói tầm bậy tầm bạ đến bao giờ đây?!

Sau đó Hoắc Yến vội vàng ngẩng đầu lên như chợt nghĩ đến điều gì đó. Sau khi phát hiện ra vẻ mặt Tô Thụy không có gì khác thường, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra mấy lời tầm bậy của Diệp Lạc Dao chỉ có người nhà bọn họ mới nghe được.

Đây là một tin tốt. Hoắc Yến không muốn người mình yêu nghe thấy mấy lời lung tung này chút nào.

Ở bên kia, mẹ Hoắc vừa mới đứng dậy cũng nghe thấy lời này, trong lòng bà đã có suy nghĩ riêng nên nhanh chóng quay sang Hoắc Cảnh. Hai mẹ con chỉ đối mắt trong giây lát mà một kế hoạch đã hình thành trong đầu.

Từ lần đầu tiên nghe Hoắc Yến nhắc đến Tô Thụy, người nhà họ Hoắc đã đi điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến cậu ta rồi.

Tô Thụy và Hoắc Yến là bạn đại học với nhau. Hồi đó Hoắc Yến đã từng theo đuổi Tô Thụy nhưng cậu ta có người thương rồi, chính là Hà Thời được Diệp Lạc Dao gọi là "ba đứa bé" kia. Thế nên cậu ta đã từ chối lời tỏ tình của Hoắc Yến ngay không chút do dự.

Sau khi thất tình, Hoắc Yến cũng ủ rũ mất một thời gian, sau đó bắt đầu tiến vào đoàn phim dưới sự sắp xếp của Hoắc Cảnh. Một khoảng thời gian rất dài sau đó Hoắc Yến và Tô Thụy không hề liên lạc với nhau.

Mãi đến năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Thụy cũng đặt chân vào giới giải trí.

Khi ấy Hoắc Yến đã nhận được giải nam diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất rồi, còn Tô Thụy mới chỉ là một người mới mà thôi.

Tình cờ làm sao, hai người lại cùng vào một đoàn phim nên mới dần dần tiếp xúc lại nhiều hơn.

Sau đó giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì thì mẹ Hoắc không biết, chỉ biết là sau khi quay xong bộ phim đó, số lần Hoắc Yến và Tô Thụy đi chung với nhau ngày càng nhiều. Nhưng trong khoảng thời gian đó Tô Thụy vẫn chưa chia tay Hà Thời.

Đến bốn tháng trước Hà Thời muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu mới nói lời chia tay với Tô Thụy.

Không lâu sau đó, Tô Thụy và Hoắc Yến đến với nhau.

Lúc đọc tài liệu điều tra ba Hoắc và mẹ Hoắc đã nghi ngờ rồi.

Cộng thêm cả lời nhắc của Diệp Lạc Dao vừa rồi nữa...

Mẹ Hoắc từ từ ngồi trở lại ghế sô pha nhìn bóng lưng thân mật quấn quýt lấy nhau của hai người trước cửa, thầm cười khẩy trong lòng rồi lạnh nhạt cất lời: "Hoắc Yến, nếu hôm nay con rời khỏi nhà thì sau này tất cả thẻ ngân hàng của con sẽ bị khoá."

Hoắc Yến quay đầu lại liếc nhìn mẹ Hoắc một cái với ánh mắt không thể tin nổi.

Diệp Lạc Dao nói bậy bạ mấy câu mà mẹ Hoắc cũng tin à?!

Mẹ Hoắc bình tĩnh nhìn Hoắc Yến chằm chằm, ý là: Tin chứ sao không?

Hoắc Yến tức đến nỗi bật cười.

Nếu không phải Tô Thụy vẫn còn ở bên cạnh thì anh ấy đã nhảy ra hơn thua với mẹ Hoắc rồi.

Hoắc Yến hít một hơi thật sâu để lấy lại tỉnh táo, đồng thời cũng hiểu được ý của mẹ Hoắc.

Bọn họ làm vậy đơn giản là để nói cho Tô Thụy biết rằng một khi rời khỏi nhà họ Hoắc, mình sẽ chẳng có gì cả, sau đó dùng cách này để ép Tô Thụy chủ động từ bỏ mình đây mà.

Nhà họ Hoắc đã nhận định rằng Tô Thụy đến bên mình là vì tiền nên cho rằng khoá thẻ ngân hàng của mình thì Tô Thụy sẽ rời đi.

Nhưng bọn họ nhầm rồi.

Sai hoàn toàn!

Hoắc Yến ngẩng đầu lên nói thẳng với mẹ Hoắc không chút do dự: "Được, mẹ thích thì cứ khoá đi."

Nói xong, anh ấy giơ tay ra với Tô Thụy: "Tiểu Thụy, chúng ta đi..."

Nãy giờ Diệp Lạc Dao vẫn luôn đặt toàn bộ sự chú ý lên Hoắc Yến nên cậu là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt Tô Thụy chợt sửng sốt mất một giây sau đó mới đặt tay vào tay Hoắc Yến. Trước khi rời đi, cậu ta còn nhìn vào trong nhà họ Hoắc một lần nữa.

Chính cái xoay người này đã làm Diệp Lạc Dao để ý thấy bụng Tô Thụy. Cậu ngạc nhiên:

[Ấy mình mới phát hiện ra hình như bụng Tô Thụy hơi bự thì phải?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play