Mặc dù hiện tại Diệp Lạc Dao đã thành niên vào tháng trước, nhưng tính tình vẫn còn trẻ con.

Lúc này cậu dùng một tay chống cằm, một tay khác cầm điện thoại, mày đẹp nhíu lại. Hiển nhiên, những gì bọn họ vừa nói chuyện cậu đều không nghe lọt, hoàn toàn đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Mẹ Hoắc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đồng thời sự giận dữ với con thứ hai cũng tiêu tan vài phần.

Hoắc Yến cũng nghe thấy câu Diệp Lạc Dao vừa nói, nhưng lúc này anh ấy không rảnh quan tâm xem Diệp Lạc Dao đang làm gì.

Ôm suy nghĩ có thể nhờ Hoắc Cảnh nói hai câu bênh mình nên hôm nay anh ấy mới thông báo kêu Hoắc Cảnh về nhà, kết quả không ngờ Hoắc Cảnh không chỉ không nói giúp mình, còn dứt khoát kiên quyết đứng về phía ba mẹ.

Hiện tại còn cùng ba mẹ tra khảo anh ấy.

Chút chờ mong cuối cùng về người nhà trong lòng Hoắc Yến cũng biến mất, anh ấy quay đầu nhìn Hoắc Cảnh, trên mặt tràn đầy sự thất vọng: “Anh, không phải em muốn vứt bỏ mọi người, do mọi người muốn vứt bỏ em.”

Nếu không phải ba Hoắc mẹ Hoắc ép sát từng bước, sao Hoắc Yến sẽ dẫn Tô Thụy rời đi chứ?

Chẳng lẽ anh không muốn ở lại trong nhà với Tô Thụy sao? Còn không phải bởi vì ba Hoắc mẹ Hoắc không chấp nhận Tô Thụy…

[Haizz, mình biết ngay mấy người yêu vào lú não thì không nói đạo lý được mà.]

Giọng nói quen thuộc lại vang lên.

Lần này, ngay cả Hoắc Cảnh cũng không nhịn được nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên sô pha.

Diệp Lạc Dao cầm điện thoại, trông như đang nghịch điện thoại, thật ra đang nhanh chóng ghi lại cốt truyện mà mình biết vào trong ghi chú, vừa hóng chuyện vừa lảm nhảm trong lòng:

[Bây giờ cách tốt nhất là cho anh hai đi giải phẫu cắt bỏ cái não chỉ chăm chăm vào yêu với đương kia, nếu không sau này anh ấy thật sự đi mổ cá ở RT Mart, nhìn thấy một nhà ba người của người trong lòng đến, có khi còn phải mổ cá miễn phí cho người ta.]

[A không đúng, vốn dĩ giết cá ở RT Mart đã miễn phí rồi. Với trình độ não yêu đương của anh hai, có khi còn cho cả tiền giết cá, còn tự mình tiễn nhà bọn họ ra khỏi cửa siêu thị.]

Đồng tử của ba Hoắc mẹ Hoắc hơi co rụt lại.

Hoắc Cảnh nhíu mày lại.

Bọn họ không nhìn lầm.

Từ đầu đến giờ Diệp Lạc Dao không hề há mồm nói chuyện.

Nhưng giọng nói này lại là giọng nói của Diệp Lạc Dao.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hoắc Yến nói câu kia xong vẫn đang chờ Hoắc Cảnh trả lời.

Nhưng anh ấy không ngờ không thấy câu trả lời của Hoắc Cảnh, ngược lại chờ được Diệp Lạc Dao nói móc.

Hoắc Yến không định để ý đến Diệp Lạc Dao, nhưng lời nói của Diệp Lạc Dao lại thật sự khó nghe, cuối cùng anh không nhịn được quay đầu nói: “Diệp Lạc Dao, em không có việc gì làm thì về phòng  bài đi!”

Cái gì mà người trong lòng, RT Mart linh tinh, việc gì anh phải đến RT Mart mổ cá? ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Diệp Lạc Dao đang gõ chữ, nghe vậy dừng lại, vô tội ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ ngây thơ mờ mịt.

Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?

Sao lửa lại đốt đến chỗ cậu rồi?

[Mình chưa chọc đến anh hai mà, sao anh hai giống như rồng phun lửa phun khắp nơi vậy?]

Hoắc Yến nghĩ thầm ai bảo anh giống như rồng phun lửa, đang định lên tiếng, đột nhiên anh ý thức được một chuyện —

Hình như vừa rồi Diệp Lạc Dao… Không nói gì đúng không?

Hoắc Yến ngạc nhiên mở to mắt.

Bên kia, ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh cũng càng thêm chắc chắn, Diệp Lạc Dao thật sự không nói gì.

Không lẽ những gì bọn họ vừa nghe thấy là tiếng lòng của Diệp Lạc Dao?

Suy đoán lớn mật này làm nhà họ Hoắc kinh sợ.

Đột nhiên cả căn phòng nhà họ Hoắc rơi vào yên lặng quỷ dị.

Không khí quỷ dị ngắn ngủi này làm Tô Thụy cảm thấy xấu hổ khó chịu, nhưng người trong phòng này, dù là ai cậu ta cũng không đắc tội nổi.

Vì vậy cậu ta đành phải đỏ mắt nhìn Hoắc Yến: “Anh Hoắc Yến… Nếu không em đi trước?”

Hoắc Yến nghe thấy Tô Thụy nói vậy, lấy lại tinh thần, lại nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt cậu ta, đang định mở miệng an ủi thì nghe thấy một giọng nói —

[Xem đi! Quả nhiên là đoá hoa sen trong sáng yếu đuối, ba phần yếu ớt bảy phần tủi nhục được cậu ta thể hiện quá là vừa vặn, kỹ thuật diễn này không tệ!]

Cảm xúc vừa trào dâng của Hoắc Yến lại bị úp ngược, suýt nữa anh không giữ nổi sắc mặt, tức giận xoay đầu trừng mắt nhìn Diệp Lạc Dao.

Trùng hợp Diệp Lạc Dao cúi đầu gõ chữ, bỏ lỡ ánh mắt hình viên đạn của Hoắc Yến.

Tô Thụy không nghe thấy sự an ủi của Hoắc Yến, chút tủi thân nho nhỏ trong lòng bị phóng đại, trên mặt càng không nhịn được, tủi nhục xoay người: “Em… Em đi trước…”

“Tiểu Thụy!” Hoắc Yến vội vàng hoàn hồn: “Chờ anh đã —”

“Hoắc Yến!” Hoắc Cảnh lạnh lùng gọi lại.

Hoắc Yến dừng chân, không quay đầu lại: “Anh, anh đừng khuyên em, em đã nghĩ kỹ rồi, nếu mọi người không chấp nhận Tiểu Thụy và con của em, em cũng không cần ở lại trong nhà này!”

Nói xong, Hoắc Yến nhấc chân định đuổi theo.

Lúc này Diệp Lạc Dao không kìm nén nổi chính mình, nổ đùng đùng nói —

[A a a a a — không thể nào không thể nào, chẳng lẽ anh hai yêu đương lú não này của mình còn chưa biết đứa con trong bụng người trong lòng của anh ấy không phải của mình chứ?]

[Đó là con của công chính, từ khi nào lại biến thành của anh ấy?]

Bước chân của Hoắc Yến hơi lảo đảo.

Ngã ầm xuống đất.

Diệp Lạc Dao nghe thấy tiếng, bị dọa sợ, khó hiểu trừng to mắt.

[Anh hai đi đường kiểu gì mà lại ngã trên đất bằng thế này?]

Ba Hoắc/mẹ Hoắc, Hoắc Cảnh: “……”

Còn không phải bị con/em dọa sợ à.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play