Tần Diệu: “…”
Thế rốt cuộc hai lần gặp mặt trước đó cậu đang nhìn cái gì hả?
Chỉ thấy mỗi tiền thôi sao?
Giọng điệu Diệp Lạc Dao hiển nhiên:
[Hồi trước cứ mải kiếm tiền, không phát hiện ra!]
Tần Diệu: “…”
Được, được rồi, được lắm.
Đáng ra anh không nên có lòng tốt cứu vớt đôi mắt của Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nhận ra vẻ mặt khác thường của Tần Diệu, cậu nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy bây giờ tôi còn chưa ra mắt, vừa vào nghề đã tham gia chương trình tạp kỹ nóng bỏng tay như thế, trong lòng cảm thấy có chút gánh nặng.”
[Tùy tiện bịa lý do thôi, chủ yếu là tôi không muốn tham gia chương trình với một đám khách mời sắp bị khui mấy chuyện tình cảm không chừa một ai, thật sự rất khủng bố!]
Cậu trai trẻ trước mặt ngược lại khá thẳng thắn, may mắn có Diệp Lạc Dao, bây giờ Tần Diệu đã bắt đầu điều tra tất cả nghệ sĩ có tên trong danh sách khách mời.
Nghĩ thế Tần Diệu hỏi thêm: “Vậy nếu tôi đổi một nhóm khách mời khác thì cậu có đồng ý tham gia chương trình không?”
Diệp Lạc Dao: “Hả?”
[Đổi người? Sao đột nhiên Tổng giám đốc Tần lại nghĩ tới việc đổi người thế?]
[Chẳng lẽ anh ấy thật sự tới miếu bái lạy, sau đó được cao nhân nào đó mách nước cho rồi?]
Tần Diệu nhìn Diệp Lạc Dao vẻ mặt mờ mịt trước mặt, trong lòng tự nhủ, quả thật cũng coi như là cao nhân.
Nếu không nhờ có Diệp Lạc Dao thì có khi anh đã lấy về hai dự án thất bại liên tiếp rồi.
Tần Diệu nghĩ tới mức độ yêu thích của Diệp Lạc Dao với tiền, anh thầm cảm thấy đây có thể là một hướng tấn công: “Nếu cậu tới tham gia chương trình, tôi sẽ trả cho cậu một kỳ năm trăm nghìn tệ.”
Đối với nghệ sĩ hạng hai trong giới giải trí thì tiền công như thế này không phải là hiếm, nhưng Diệp Lạc Dao chỉ là người mới, rất hiếm khi nhận được tiền công cao như thế.
Diệp Lạc Dao nghe thế đôi mắt ngay lập tức sáng bừng lên.
Một kỳ năm trăm nghìn, vậy mười hai kỳ là được sáu triệu lận!
[Có chút… Động tâm!]
Nhưng cậu vẫn không đồng ý ngay mà chỉ nói: “Để tôi suy nghĩ lại chút đã…”
Tần Diệu cũng không tiếp tục truy hỏi.
Diệp Lạc Dao nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, nhìn lên sân khấu.
Lúc này trên mặt ba Từ đã ửng đỏ, trông qua thì giống như thể ông ta uống quá nhiều, Từ Nghiêu đứng bên cạnh vẫn luôn đỡ lấy ông ta mới không để ông ta bị té.
Nhưng không biết là vì ba Từ quá nặng hay nguyên nhân gì khác mà tay ông ta đang khoác lên lưng Từ Nghiêu bắt đầu không thành thật, trên mặt anh ta cũng có một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Lạc Dao chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt:
[Quá cay mắt rồi, tôi không muốn xem nữa.]
[Nhưng mà ba Từ trông có vẻ sắp không nhịn được nữa rồi…]
Diệp Lạc Dao vừa tự nói xong thì đã thấy Từ Nghiêu đột nhiên quay qua nói gì đó với mẹ Từ bên cạnh.
Mẹ Từ gật nhẹ đầu, Từ Nghiêu liền dìu ba Từ xuống sân khấu, đi về hướng khách sạn đằng sau đại sảnh.
[A~~~ Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Bây giờ đã muốn đi rồi sao?!]
Diệp Lạc Dao kích động, cậu quay qua nhìn Tần Diệu bên cạnh.
Cậu đang do dự xem nên dùng lý do gì để tách khỏi anh thì bên cạnh truyền tới giọng nói của Hoắc Yến: “Diệp Lạc Dao.”
Diệp Lạc Dao nghiêng đầu nhìn qua, gọi: “Anh hai.”
Hoắc Yến gật nhẹ đầu với Tần Diệu, vẻ mặt anh ấy trông rất bình thường, nhưng thật ra trong lòng vô cùng kích động, anh ấy cho dù bị quản lý mắng cho một trận vẫn mạo hiểm xin nghỉ một ngày không phải chính là vì thời khắc này hay sao?
Hoắc Yến kìm nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh nói: “Đi lên tầng thay một bộ đồ khác với anh đi.”
Buổi tiệc hôm nay tổ chức cả ngày, vì để khách mời có chỗ nghỉ ngơi cho nên nhà họ Từ chuẩn bị cho mỗi một vị khách một phòng nghỉ ở trên tầng.
Diệp Lạc Dao: [Hả? Anh hai đi thay đồ cũng cần người khác đi cùng à?]
Khóe miệng Hoắc Yến co rúm lại.
Anh ấy tới giải vây cho Diệp Lạc Dao, thế mà cậu không nhìn ra được sao?!
Cũng may Diệp Lạc Dao đã kịp nhận ra đây là một cơ hội tốt để rời đi, cậu nhanh chóng đáp lời: “Vâng!”
Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này Tần Diệu nói: “Tôi cũng muốn đi lên tầng nghỉ ngơi một chút, chúng ta cùng đi thôi.”
Cơ hội hóng drama trực tiếp tốt như thế anh không muốn bỏ qua đâu.
Hoắc Yến nhìn anh một cái, nhưng cũng không nói gì mà dẫn Diệp Lạc Dao đi đằng trước.
Ba người họ vừa vào thang máy thì sau lưng lại có tiếng bước chân vang lên.
Diệp Lạc Dao quay đầu lại, nhìn thấy ba Hoắc và mẹ Hoắc.
Ba Hoắc nghênh đón ánh mắt đầy nghi ngờ của Diệp Lạc Dao, ông ấy hắng giọng nói: “Ba và mẹ con hơi mệt, muốn lên tầng nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Lạc Dao gật gật đầu.
[Mình hiểu mà, người trung niên đúng là sẽ có những lúc lực bất tòng tâm.]
Ba Hoắc cắn răng.
Mẹ Hoắc đỡ trán.
Bọn họ đồng thời la hét trong lòng: Con thì hiểu cái gì?! Chẳng phải ba mẹ theo con đi hít drama sao?!
Nhân viên phục vụ vẫn đứng đợi bên cạnh thang máy nãy giờ lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi các vị cần lên tầng mấy?”
Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Yến.
Hoắc Yến liếc mắt nhìn Diệp Lạc Dao bên cạnh, trầm mặc một chút rồi nói: “Tầng tám.”