Tần Diệu nói tiếp lời: “Tầng sáu.”
Nhân viên phục vụ quẹt thẻ thang máy rồi ấn số tầng.
Một tiếng “tích” vang lên, cửa thang máy mở ra, Tần Diệu dẫn đầu đi ra ngoài.
Tới tầng tám, ba Hoắc và mẹ Hoắc đi ra ngoài, Hoắc Yến đi theo sát phía sau.
Diệp Lạc Dao phất tay với ba người còn lại: “Vậy anh hai đi thay đồ, ba Hoắc mẹ Hoắc đi nghỉ ngơi nhé, con đi trước đây.”
Hoắc Yến híp mắt hỏi: “Thế em đi đâu?”
Diệp Lạc Dao:
[Đương nhiên là đi hóng drama rồi!]
[Mình nhớ hình như Từ Nghiêu và ba Từ vừa đi vào đã làm rồi, sau đó mới là hiện trường bắt gian, phải nhanh lên một chút, nếu không trễ chút thôi là không được tham dự rồi!]
Diệp Lạc Dao tùy tiện bịa ra một cái cớ: “Con hơi đói bụng nên sẽ xuống dưới ăn cái gì đó một chút.”
Hoắc Yến không tiện ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Sau cùng vẫn là mẹ Hoắc lên tiếng hỏi: “Không phải ở tầng tám sao?”
Hoắc Yến nói: “Diệp Lạc Dao cũng không nói là ở tầng mấy.”
Ba Hoắc sốt ruột nói: “Vậy phải để thằng bé nhanh chóng nói ra mới được!”
Đúng thế!
Dù sao thời gian cũng không chờ đợi ai!
Diệp Lạc Dao nhanh nhanh nói đi nào! Mọi người đều gấp muốn chết rồi!
Tần Diệu ở tầng sáu cũng có chung ý tưởng với bọn họ.
Rốt cuộc là ở tầng mấy, sao Diệp Lạc Dao còn chưa nói vậy?
Ở bên này, Diệp Lạc Dao đi thang máy xuống dưới tầng một.
Ánh mắt cậu quét một vòng quanh đại sảnh, lập tức nhìn thấy một nhóm nhân viên công tác bên mảng truyền thông đang khiêng thiết bị, ánh mắt cậu sáng lên, tiện tay cầm một cái bánh kem nhỏ ở khu ăn uống bên cạnh, đuổi theo sát bọn họ.
[Được rồi, được rồi, xem ra chính là bọn họ, mình phải theo sát bọn họ!]
Người nhà họ Hoắc ở tầng tám:
“Tìm được rồi?”
“Vậy rốt cuộc là ở đâu?”
Lúc nãy thang máy của Diệp Lạc Dao dừng lại một lần ở tầng năm, sau đó lại dừng ở tầng ba, cuối cùng mới đi xuống tầng một.
Mẹ Hoắc nhìn qua Hoắc Yến, quả quyết nói: “Con đi xuống tầng năm xem trước đi!”
Trong lòng Hoắc Yến oán giận nhưng không dám không nghe theo, anh ấy nhanh chóng ấn nút thang máy đi xuống.
Thang máy “đinh” một tiếng rồi mở cửa, Hoắc Yến và Tần Diệu ở trong thang máy, mắt đối mắt nhìn nhau.
Hoắc Yến: “…Sao anh lại lên đây?”
Tần Diệu ho nhẹ một tiếng: “Anh không thay đồ à?” Sau đó anh nhìn qua bên cạnh: “Chú dì cũng ở đây sao, sao không thấy Lạc Dao?”
Hoắc Yến tìm thấy lý do: “Tôi đang tính đi tìm em ấy.”
Tần Diệu gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi.”
Hoắc Yến âm thầm tự hỏi Tần Diệu tìm Diệp Lạc Dao làm gì? Nhưng bây giờ anh ấy có chuyện quan trọng hơn nên không truy hỏi việc này, chỉ nói: “Được.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Ba Hoắc mẹ Hoắc do dự một chút rồi xua xua tay với Hoắc Yến.
Mẹ Hoắc còn ra dấu tay ý bảo gọi điện thoại.
Hoắc Yến gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cửa thang máy vừa đóng lại thì giọng của Diệp Lạc Dao lại lần nữa vang lên -
[A, cánh bánh kem nhỏ này ăn ngon quá, lấy một ít.]
Đôi mắt Hoắc Yến sáng lên.
Bánh kem nhỏ, là tầng một.
Ba mẹ Hoắc cùng nhau đi vào thang máy.
Tần Diệu ấn nút tầng một: “Tôi đi xuống dưới ăn chút gì đó.”
Ánh mắt Hoắc Yến rơi vào số năm mà anh ấy vừa mới nhấn nút, nghiến răng nghiến lợi, hận tốc độ nhấn nút thang máy vừa rồi của bản thân quá nhanh!
Vừa tới tầng năm, Hoắc Yến gần như không chút do dự mà lao ra khỏi thang máy, tới khi thang máy chở Tần Diệu vừa đi, anh ấy nhanh chóng ấn nút thang máy bên cạnh.
Ba nhóm người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng của Diệp Lạc Dao.
Lúc thang máy xuống tới tầng một, tầm mắt Tần Diệu đã nhìn thấy góc áo Diệp Lạc Dao ở một góc rẽ chỗ hành lang, anh co chân chạy tới, vừa được vài bước đã nhìn thấy một tốp phóng viên ở đằng trước.
Một đoàn người đang cười cười nói nói.
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút, lát nữa là có thể phỏng vấn rồi.”
“Anh đã chuẩn bị bản thảo để phỏng vấn chưa?”
“Đã chuẩn bị xong hết rồi, cứ yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị hết trước đó cả tuần, chỉ đợi để phỏng vấn anh Nghiêu ---"
Một tiếng “Tích” vang lên, cửa phòng trước mặt bị mở ra, tiếng thảo luận của các phóng viên bỗng nhiên im bặt.
Giọng nói mập mờ của hai người trong chớp mắt vang vọng trên hành lang…
“Đừng… Không được…lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài…”
“Không sao đâu, Tiểu Nghiêu, giúp ba một chút, sẽ nhanh thôi…”
Âm thanh vừa nhẫn nhịn, vừa sắc tình vọng ra, phóng viên ở đằng trước bỗng nhiên dừng bước.
Người quay phim đi theo sau bọn họ cũng vô cùng có trách nhiệm nâng camera lên.
Diệp Lạc Dao đi về trước, nhìn xuyên qua đám người…
[Òa… Quần áo lộn xộn, không khí đang lúc nóng bỏng!]
Lại nhìn kỹ một chút…
[A a a a a a a a a a a a a a a – Ô uế chết mất! Mau lấy tay của ông ra khỏi quần anh ta ---]
Tần Diệu đứng phía sau Diệp Lạc Dao: “…”
Lỗ tai anh muốn điếc luôn!
Ba Hoắc mẹ Hoắc vừa mới chạy tới.
Hoắc Yến ở bên này đang chạy nước rút tới: Chờ tôi một chút! Tôi cũng muốn nhìn!!!
Nhanh hơn Hoắc Yến một bước chính là mẹ Từ đang vội vàng chạy tới, bà ấy chen vào trong đám đông, nhìn hai người quần áo lộn xộn trong phòng, mí mắt muốn rách hết cả ra, trông như lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cố gắng giữ vững người, giận dữ hét lên: “Hai người đang làm cái gì đó?!”