Trên sân khấu, ba Từ đang nói tới chỗ kích động, tay cầm micro, nước mắt ròng ròng.
Từ Nghiêu đứng bên cạnh ba Từ nhanh chóng lấy khăn tay ra, rồi tự mình giúp ông ta lau nước mắt, vẻ mặt chăm chú, động tác thân mật.
Mẹ Từ đứng bên cạnh hai người họ, bà ấy nhìn hành động thân mật của Từ Nghiêu và ba Từ cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, giống như thể đã quen với hành động thân mật của hai ba con họ. Lúc ba Từ nhìn qua, bà ấy còn quan tâm đưa ly cocktail trong tay mình cho ông ta.
Ba Từ thấy mẹ Từ không nhận ra có gì khác thường thì nhẹ nhàng thở phào, vươn tay nhận lấy ly nước.
Mẹ Từ lại lấy một ly rượu đỏ từ trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho Từ Uẩn Tri đứng bên cạnh.
Từ Nghiêu thông qua ly rượu nhìn Từ Uẩn Tri ở bên kia, vừa đúng lúc thấy tình cảnh đó, ánh mắt lóe lên chút ý cười, rồi thỏa mãn dời tầm mắt đi.
Trên sân khấu, ba Từ giơ ly rượu lên: “Trong khoảnh khắc đáng chúc mừng này, tôi đại diện cho cả gia đình, kính mọi người một ly!”
Mẹ Từ thấy ba Từ một hơi uống cạn ly cocktail, bà ấy bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ba Từ, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười rồi nhanh chóng biến mất.
Diệp Lạc Dao nhíu mày, quan sát bầu không khí quỷ dị giữa các thành viên trong gia đình bọn họ, nhìn qua thì có vẻ không có gì kỳ lạ nhưng cậu cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu liên tưởng tới kịch bản của quyển tiểu thuyết mà mình đã đọc trước đó, lập tức hiểu ra:
[Mình hiểu rồi!!!]
Đột nhiên có giọng nói kích động vang lên khiến trong lòng ba Hoắc, mẹ Hoắc hẫng một nhịp.
Không chờ bọn họ bình tĩnh lại thì đã nghe thấy Diệp Lạc Dao càng kích động hơn nữa, nói:
[Thảo nào hồi trước cứ cảm thấy logic có vấn đề, theo lý mà nói, với dã tâm của Từ Nghiêu, chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót nào trong sự kiện lớn như này, không thể nào lại đi vụng trộm với ba nuôi trong trường hợp hôm nay được… Cho nên thật ra anh ta cũng không biết trong ly cocktail vừa nãy đã được bỏ thêm thuốc!]
[Lúc nãy Từ Nghiêu mới nhìn qua Từ Uẩn Tri… Anh ta muốn bỏ thuốc Từ Uẩn Tri!]
[Nhưng anh ta không biết rằng ly nước bị bỏ thuốc đó đã bị ba Từ uống hết rồi!]
[Còn nữa, buổi tiệc hôm nay mời không ít phóng viên giới truyền thông, nhưng trang viên này rất lớn, có rất nhiều phòng, sao có thể trùng hợp bị đám phóng viên bắt gặp như thế được? Trừ khi là chủ nhân của buổi tiệc cố gắng dẫn đường, để bọn họ bắt gặp chuyện đó!]
Diệp Lạc Dao đưa ra một kết luận chắc chắn: [Chắc chắn mẹ Từ đã biết chuyện này từ trước rồi!]
Cả nhà họ Hoắc và Tần Diệu nghe tới đó cũng hiểu ra mà gật gật đầu.
Thì ra là thế!
Vậy cũng có nghĩa là mẹ Từ đã biết chuyện của ba Từ và Từ Nghiêu rồi sao?
Mẹ Hoắc nhíu mày, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Khó cho bà ấy…”
Ba Hoắc cũng gật gật đầu hưởng ứng.
Con trai mẹ Từ lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, khó khăn lắm mới tìm lại được, không ngờ con nuôi lo lắng địa vị của bản thân sẽ bị đe dọa, nên quyến rũ ba nuôi đã nuôi nấng mình hơn mười năm!
Cho dù là thế mẹ Từ cũng không thể ngay lập tức vạch trần chuyện này, vẫn luôn nhẫn nhịn cho tới tận bây giờ.
“Anh nhớ hộ khẩu của Từ Nghiêu vẫn chưa được nhập vào nhà họ Từ nhỉ?” Ba Hoắc nghĩ tới chuyện này, nhỏ giọng nói với mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc gật đầu, giao tình của bà ấy và mẹ Từ không tệ, bà ấy nhỏ giọng nói: “Mẹ Từ lo lắng sẽ nuôi lớn dã tâm của Từ Nghiêu cho nên có đề phòng từ trước, hồi xưa em còn nói bà ấy cẩn thận quá rồi…”
Nhưng bây giờ xem ra không phải đứa con nào cũng được như Diệp Lạc Dao.
Mẹ Hoắc nói: “Đúng rồi, hôm nào có thời gian anh nhớ để Tiểu Dao ký thỏa thuận tặng cổ phần.”
Ba Hoắc cười nói: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị xong rồi, trước kia chúng ta cũng đã nói khi nào Tiểu Dao trưởng thành sẽ chuyển cổ phần cho con.”
Trên sân khấu, ba Từ và Từ Nghiêu vẫn còn đang “cha con thâm tình”, bởi vì ông ta uống ly rượu có bỏ thuốc, bước chân đã có hơi liêu xiêu, Từ Nghiêu lập tức đi tới, vững chắc đỡ lấy ông ta. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Người đàn ông già nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Từ Nghiêu, trong mắt có chút mập mờ, tay cũng thuận thế khoác lên lưng Từ Nghiêu, thậm chí còn nhéo một chút.
Từ Nghiêu không né tránh, chỉ quở trách ba Từ một chút.
Ba Từ lập tức cười khẽ.
Từ Nghiêu hơi xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.
Hàng lông mày của Diệp Lạc Dao nhíu chặt lại với nhau, giống như thể ánh mắt cậu bị cưỡng bức vậy.
[Mình đúng là đang xem một quyển tiểu thuyết rách nát, thật sự không muốn nhìn cảnh tượng đau mắt này đâu!]
[Cứu mạng, có ai đó giúp tôi rửa đôi mắt cái!]
Tần Diệu bị cậu làm cho đau đầu, anh nhanh chóng vỗ vỗ bả vai của Diệp Lạc Dao, nói: “Lạc Dao, lúc trước cậu từ chối lời mời tham gia chương trình tạp kỹ của tôi là vì có gì lo lắng sao?”
Suy nghĩ của Diệp Lạc Dao trong chớp mắt bị kéo lại, cậu quay qua nhìn gương mặt Tần Diệu gần trong gang tấc, tròng mắt có hơi trợn lớn, không tự chủ mà thầm nhủ: [Ồ, sao trước kia mình không phát hiện ra Tổng giám đốc Tần đẹp trai thế này nhỉ!]