Chuyện bắt gian sẽ xảy ra vào giữa trưa, bây giờ vẫn còn sớm, buổi sáng Diệp Lạc Dao vẫn chưa kịp ăn gì nên đi về phía sân sau, chuẩn bị ăn một chút đồ ngọt.
Cạnh sân sau có rất nhiều người, vừa đi tới, Diệp Lạc Dao liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Diệp Lạc Dao cau mày, đang định xoay người, người kia đã mở miệng trước --
"Diệp Lạc Dao!"
Tiếng gọi vừa vang lên, mọi người đều nhìn sang.
Diệp Lạc Dao thầm thở dài.
[Biết thế không đến cho rồi.]
Bị gọi lại rồi, Diệp Lạc Dao cũng không thể trực tiếp bỏ chạy lấy người, đành phải đi qua.
Từ Thần đã nhanh chân đi tới, cậu ta đánh giá Diệp Lạc Dao từ trên xuống dưới, trong mắt không thèm che giấu sự khinh thường, ghé sát vào nhỏ giọng nói: "Yo, người không thích tham gia tiệc tùng cũng tới rồi, còn làm tóc? Sao vậy? Cậu nhìn trúng anh cả của tôi?"
Diệp Lạc Dao trợn trắng mắt.
Quan hệ giữa cậu và Từ Thần luôn không tốt, thậm chí có thể nói là đối chọi gay gắt -- Từ Thần đơn phương nhắm vào cậu.
Nguyên nhân sự việc là do Từ Thần nhìn thấy Diệp Lạc Dao đọc tiểu thuyết đam mỹ khi học cấp 3, mà Từ Thần là một tên thẳng nam, cực kỳ chán ghét gay, cho nên kể từ đó cậu ta bắt đầu cố ý nhằm vào Diệp Lạc Dao.
Không chỉ lấy thân phận con nuôi Hoắc gia của cậu ra nói, còn thường xuyên giễu cợt sỉ nhục.
Diệp Lạc Dao tính tình tốt nhưng không phải loại mềm yếu, tất nhiên sẽ không nén giận.
Hôm nay cũng vậy, Diệp Lạc Dao đang định nói tâm cậu ta bẩn thì nhìn cái gì cũng bẩn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, liếc nhìn Từ Thần với ánh mắt kỳ quái.
Từ Thần có chút rợn tóc gáy trước ánh mắt của Diệp Lạc Dao.
Đây là loại ánh mắt gì vậy?
Ngày thường chỉ cần cậu ta lấy chuyện Diệp Lạc Dao thích đàn ông ra nói, Diệp Lạc Dao sẽ luôn phản công khiến cậu ta câm miệng không nói lại được, sao hôm nay không nói lời nào, còn dùng.........ánh mắt trìu mến nhìn mình?
Nếu Từ Thần có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, lúc này cậu ta có thể sẽ nghe được lời giải thích của Diệp Lạc Dao --
[Thôi quên đi, hôm nay không tranh cãi với tên ngốc Từ Thần này nữa.]
[Dù sao thì cậu ta sắp có hai người ba, mình đành tha thứ cho cậu ta vậy!]
Tần Diệu đang đi về phía này chợt dừng bước chân.
Có hai người ba là có ý gì?
Từ Thần càng thêm không hiểu.
Diệp Lạc Dao không chỉ không phản bác lại cậu ta, còn vòng qua cậu ta đi về phía sân sau.
Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ thật sự bị mình đoán trúng, hôm nay Diệp Lạc Dao đến vì anh cả của mình?
Sắc mặt Từ Thần tối sầm lại, nhanh chóng bước lên ngăn Diệp Lạc Dao lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Lạc Dao! Tôi khuyên cậu nhanh chóng vứt cái suy nghĩ này đi, anh tôi sẽ không thích cậu đâu!"
Diệp Lạc Dao dừng chân hỏi cậu ta: "Người anh nào của cậu?"
Từ Thần sửng sốt.
Diệp Lạc Dao chớp mắt: "Chẳng phải bây giờ cậu có hai người anh sao? Người nào là anh cậu?"
Từ Thần ngây người mấy giây, ngay sau đó rất nhanh đã nhận ra Diệp Lạc Dao đang cố ý! ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cậu rõ ràng biết cậu ta không thích Từ Uẩn Tri trở về chiếm lấy vị trí của anh mình còn cố ý hỏi vậy trước mặt nhiều người, chẳng phải cố ý muốn Từ Thần nói sai, muốn nhìn cậu ta xấu mặt hay sao?
Từ Thần sẽ không thỏa mãn tâm nguyện của Diệp Lạc Dao, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ đều là anh tôi, nhưng Diệp Lạc Dao tôi cảnh cáo cậu, tôi biết anh Từ Nghiêu rất xuất sắc nhưng cậu không được phép đến gần anh tôi, cậu biết chưa?!"
Diệp Lạc Dao nghe vậy nhíu mày.
[Từ Nghiêu? Xuất sắc?]
[Từ Nghiêu đã cho Từ Thần uống canh mê hồn gì vậy?]
[Nếu anh Từ Nghiêu của cậu xuất sắc như vậy, sao còn sợ sau khi thiếu gia thật trở về thì địa vị của mình sẽ khó giữ được, sau đó đi quyến rũ ba nuôi của mình?]
Cái gì?
Quyến rũ ai?
Từ Nghiêu quyến rũ ba nuôi?
Đồng tử của Tần Diệu chấn động.
Từ Thần còn đang lải nhải bên tai Diệp Lạc Dao, dùng các loại từ ngữ khen ngợi Từ Nghiêu, còn cảnh cáo Diệp Lạc Dao sau này không được tới gần anh của cậu ta.
Diệp Lạc Dao nghe đến phiền.
[Trời ạ, mắt tôi cũng không tệ đến mức đó được không?]
[Quan tâm anh cậu như vậy thì sao không vào phòng anh cậu xem thử, cốc nước có thuốc kích dục kia chắc vẫn còn trên bàn anh ta đó. Chỉ cần đổ đi, có khi có thể cứu vãn được chút thanh danh nguy cấp của anh cậu và danh tiếng tuổi già của ba cậu đấy.]
Tần Diệu càng nghe càng kinh ngạc.
Diệp Lạc Dao vừa vào sân, Tần Diệu liền nghe thấy tiếng lòng quen thuộc vang lên trong đầu, anh lập tức hiểu Diệp Lạc Dao đến rồi, liền đi tìm theo giọng nói.
Kết quả không chờ anh tiến lên chào hỏi Diệp Lạc Dao thì nghe thấy một bí mật động trời như vậy.
Nhà họ Từ cũng có hợp tác với nhà họ Tần, nhưng hợp tác này không phải ký kết cùng Tần Diệu.
Nếu chuyện hôm nay bị làm lớn --
Đối với mình chính là trăm lợi chứ không có hại.
Tần Diệu hơi hít một hơi, đi về phía bên này, mở miệng nói: "Lạc Dao?"
Diệp Lạc Dao quay đầu, hai mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước: "Sếp Tần! Trùng hợp vậy?"
[A, cứu tinh! Mau dẫn tôi đi đi!]
Trong mắt Tần Diệu hiện lên ý cười, thực hiện tâm nguyện của cậu: "Hiện tại có rảnh không? Tôi muốn cùng cậu bàn một chút về show truyền hình kia."
Diệp Lạc Dao: "Có có có."
[Chỉ cần có thể thoát khỏi Từ Thần, nói cái gì cũng được!]
Tần Diệu thầm buồn cười trong lòng nhưng không biểu lộ ra mặt, gật đầu với Từ Thần rồi dẫn Diệp Lạc Dao rời đi.
Mặc dù Từ Thần không cam lòng nhưng cũng không thể ngăn người không cho đi, chỉ có thể căm giận trừng Diệp Lạc Dao, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu.
Diệp Lạc Dao chỉ giả vờ như không nhìn thấy, cùng Tần Diệu quay lại đại sảnh khách sạn.
Vừa bước vào đại sảnh, Tần Diệu đang định tìm một nơi yên tĩnh nói đến show truyền hình với Diệp Lạc Dao thì nghe thấy âm lượng đột ngột vút cao của cậu.
[A a a! Ly cocktail màu xanh lục bị bỏ thêm thuốc kích dục kia! Tại sao lại xuất hiện ở trong tay dì Từ?]
Nhà họ Hoắc và Tần Diệu cùng nhìn lên trên sân khấu.