Đương nhiên là không kịp.
Hoắc Yến đã bị giọng hát đứt đoạn đầu độc gần hai mươi phút, giờ tóm được cứu tinh thì đương nhiên anh ấy sẽ không buông tha, nhanh chóng mở miệng nói: “Nhanh, Tiểu Dao, tổng giám đốc Tần tới rồi, em gọi một ly cà phê cho tổng giám đốc Tần đi!”
Giọng hát lệch tông trong đầu lập tức dừng lại.
Hoắc Yến thở phào nhẹ nhõm.
Tần Diệu cũng thả lỏng hơn, đi tới ngồi xuống đối diện hai người.
Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu như nhìn nhân dân tệ đang đi, tươi cười xán lạn: “Tổng giám đốc Tần thích uống gì?”
[Giàu rồi giàu rồi giàu rồi ~~~~ Giàu to rồi! Ai da~~~~]
Tần Diệu nhắm mắt lại, tốt xấu gì cũng không phải là giọng hát mang ác ý.
Hoắc Yến quay đầu, lén đưa tay xoa xoa lỗ tai.
“Kiểu Mỹ là được.” Tần Diệu hít sâu một hơi.
Diệp Lạc Dao gật đầu, khéo léo gọi món.
Để không bị tiếng hát điên cuồng hãm hại nữa, Hoắc Yến quyết định cuộc nói chuyện hôm nay phải tốc chiến tốc thắng, thậm chí còn không nói móc Tần Diệu, đi thẳng vào chủ đề: “Tổng giám đốc Tần, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, bàn chuyện chính luôn đi.”
Tần Diệu cũng đang có ý này, không chịu thua chút nào.
Vì vậy hai người đàn ông cực kỳ giỏi đàm phán chỉ mất hai phút ngắn ngủi đã bàn bạc xong mọi việc.
Cho đến khi Hoắc Yến và Tần Diệu bắt tay nói “hợp tác vui vẻ”, Diệp Lạc Dao vẫn có chút mù mờ, đôi mắt nhìn Hoắc Yến tràn ngập nghi ngờ.
[Vậy là xong rồi? Vậy là đồng ý rồi?]
Hoắc Yến nói: “Ngày mai tổng giám đốc Tần sẽ đưa hợp đồng tới, đến lúc đó anh đưa cho anh cả để thư ký của anh ấy xem hợp đồng xong ký là được.”
Hoắc Yến đã nghe nói về tình hình của Tần Diệu từ trước, mặc dù anh đã tiếp quản công việc của công ty con hơn một năm nhưng vẫn có những người già cứng đầu không muốn ủy quyền, khiến cho anh làm việc bị cản trở khắp nơi.
Vào lúc này lại xảy ra phong ba Du Bạch đổi vai, tuy không thể nói tình hình của Tần Diệu khá khó, nhưng chắc chắn anh rất cần tiền.
Cho nên trước khi tới đây hôm nay, Hoắc Yến đã biết chắc cuộc đàm phán này sẽ rất thuận lợi.
Chỉ là ——
Trong lòng Hoắc Yến vẫn sợ hãi nhìn Diệp Lạc Dao, nếu Diệp Lạc Dao không đi theo thì càng tốt.
Nếu không phải nghe tiếng hát kéo dài đến hai mươi phút của Diệp Lạc Dao, Hoắc Yến nghĩ mình vẫn còn có tinh thần khịa Tần Diệu.
Sau khi nghe xong, bây giờ anh ấy chỉ muốn tìm một chỗ rửa lỗ tai thật sạch.
Trái tim thật mệt mỏi.
Diệp Lạc Dao quan sát Hoắc Yến từ trên xuống dưới.
Hoắc Yến xoa xoa lỗ tai vẫn còn đau âm ỉ, có chút nghĩ mà sợ: “Thế nào? Còn có vấn đề gì à?”
Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”
Trong lòng thầm nghĩ: [Mình còn tưởng anh hai chỉ biết yêu đương xong bị lừa tiền thôi chứ, không ngờ chuyện chính sự vẫn rất đáng tin!]
Hoắc Yến cắn răng.
Đừng tưởng em châm chọc anh ở trong lòng mà anh không nghe thấy!
Nghe vậy khóe miệng Tần Diệu hơi nhếch lên, nghĩ đến tin đồn nghe được từ hai ngày trước, bưng tách cà phê lên uống một ngụm: “Tôi còn tưởng hôm nay anh hẹn gặp mặt tôi là vì giành vai diễn cho Tô Thụy, không ngờ lại tới tìm tôi bàn chuyện hợp tác.”
Nhắc tới Tô Thụy, vẻ mặt Hoắc Yến hơi xịt keo.
Anh ấy còn chưa biết nên trả lời như thế nào, chợt nghe Diệp Lạc Dao thì thầm trong lòng:
[Nếu còn chưa thấy rõ bản chất của Tô Thụy, có khi anh hai sẽ đến ăn nói khép nép giành vai diễn này cho Tô Thụy thật ấy chứ.]
Tần Diệu lặng lẽ vểnh tai lên.
Hoắc Yến tức giận đến nỗi ngón tay cầm cốc cà phê trắng bệch.
Thế nào gọi là khép nép? Anh ấy mà cần phải ăn nói khép nép à?
“Không hề.” Hai chữ này như đang nghiến răng nghiến lợi để nói, Hoắc Yến ra vẻ thoải mái nhìn Tần Diệu, khóe miệng nở nụ cười: “Tôi chia tay với cậu ta rồi.”
Tần Diệu lộ ra vẻ vừa bất ngờ vừa có chừng mực: “Tại sao?”
[Đương nhiên là vì Tô Thụy hẹn hò với anh hai chỉ vì tiền của ảnh!]
[Chuyện này gây tổn thương rất lớn đối với người yêu đương mù quáng!]
Khóe miệng Tần Diệu suýt không nhịn được, vội vàng uống một ngụm cà phê kiểu Mỹ kích thích vị giác, khóe miệng mới thuận lợi hạ xuống.
Hoắc Yến đặt mạnh cốc cà phê lên bàn văng vài giọt cà phê ra, bị lời nói của Diệp Lạc Dao làm nghẹn đến cổ đỏ bừng, còn phải kiếm bừa cái cớ: “Đương nhiên là vì… không hợp nhau.”
Đúng là cái cớ vạn năng!
[Ồ~ Người đàn ông cứng miệng không sợ chết.] Diệp Lạc Dao im lặng bổ đao.
[Bỏ đi, bỏ đi, tốt xấu gì anh hai cũng giúp mình kiếm tiền, mình sẽ không vạch trần chuyện mất mặt này của anh ấy, chia tay vì đứa bé trong bụng của người trong lòng.]
Tần Diệu nhíu mày, khóe miệng hoàn toàn không kìm được.
Thì ra là thế!
Nếu ánh mắt có thể phun lửa, ngọn lửa hừng hực trong mắt Hoắc Yến lúc này chắc chắn đã đốt cháy cả quán cà phê.
Anh ấy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lạc Dao bên cạnh, nhưng đúng lúc Diệp Lạc Dao cúi đầu ăn bánh ngọt, không hề nhận ra sắc mặt khó coi của anh hai nhà mình.
Hoắc Yến nhắm mắt lại, lúc này trong lòng cảm thấy may mắn, may mà Tần Diệu ở đối diện không nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Tần Diệu còn đang nhớ lại câu nói ngắn ngủi của Diệp Lạc Dao nên không chú ý tới sắc mặt thay đổi liên xoành xoạch của Hoắc Yến.
Một lát sau, anh nhớ tới mục đích chính của chuyến đi này, nâng mắt đánh giá Diệp Lạc Dao đang ăn bánh ngọt ở phía đối diện.
Chuyện nhà họ Hoắc có con nuôi là chuyện mà cả giới kinh doanh đều biết, nhưng con nuôi nhà họ Hoắc lại rất ít khi lộ diện bên ngoài.
Có không ít người suy đoán có phải Diệp Lạc Dao không được yêu thích ở nhà họ Hoắc không, cho nên mới không để con nuôi lộ diện bên ngoài.
Nhà họ Tần và nhà họ Hoắc vẫn luôn hợp tác chặt chẽ, trước đây Tần Diệu cũng theo ba tới nhà họ Hoắc vài lần. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng mỗi lần Diệp Lạc Dao lộ diện đều không đến hai phút, cậu luôn có thể tìm được cơ hội để chuồn mất.
Hình như lần cuối gặp là ba năm trước, lúc đó Diệp Lạc Dao còn chưa trưởng thành, cho nên vài ngày trước khi Tần Diệu nhìn thấy Diệp Lạc Dao mới không nhận ra.
Bây giờ nhìn kỹ, càng nhìn Tần Diệu càng hài lòng.
Không giống với người nhà họ Hoắc có ngũ quan cứng rắn, gương mặt của Diệp Lạc Dao dịu dàng trong trẻo hơn, đôi mắt hạnh luôn sáng lấp lánh, cười rộ lên lại càng đẹp, tự dưng khiến tâm trạng của người khác cũng tốt hơn vài phần.
Nếu người như vậy ký hợp đồng với công ty anh — —
Tần Diệu mở miệng: “Lạc Dao, cậu có hứng thú tham gia chương trình giải trí không?”
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một ít chocolate: “Chương trình giải trí gì?”
[Ồ~ Chẳng lẽ gần đây thời của mình đến thật rồi?]