[Vừa mới đi nhờ xe để tham gia một bộ phim, sắp vào làng giải trí thì lại có người đưa gối đầu rồi!]
Hoắc Yến nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên khi Tần Diệu chủ động ngỏ lời mời, nói: “Anh tôi đã cho người sắp xếp đội ngũ quản lý cho em ấy rồi.”
Ý là không cần ký hợp đồng với công ty Tần Diệu.
Tần Diệu lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng vẫn lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn: “Ekip chương trình và đội hình khách mời thường trú đã định xong.”
Diệp Lạc Dao cúi đầu nhìn —— Cùng nhau đi du lịch.
Trong lòng cậu lại kinh hãi: [Vậy mà lại là chương trình giải trí này?!]
Khóe miệng Tần Diệu cười sâu hơn một phần.
Cùng nhau đi du lịch là chương trình tạp kỹ do công ty họ đẩy mạnh vào nửa cuối năm nay, không chỉ bàn bạc với kênh truyền hình địa phương về giờ vàng mà còn ký hợp đồng đẩy mạnh lên top với các nền tảng lớn, là một chương trình lớn giống như Mỹ nhân bệnh tật.
Diệp Lạc Dao có ấn tượng, chứng tỏ chương trình tạp kỹ này đã được tuyên truyền đúng chỗ, độ kỳ vọng của khán giả rất cao.
Sau đó, chợt nghe Diệp Lạc Dao hô to trong lòng: [Lui— —Lui— —Lui]
Tần Diệu: […?]
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp.
Sự đồng cảm trong mắt lại càng không thể che giấu.
[Năm nay có phải là năm tam tai của tổng giám đốc Tần không?]
[Không thì tổng giám đốc Tần vẫn nên đi tìm một ngôi chùa để thắp hương cầu phúc, đầu tiên là chọn vai nam chính chết non trong buổi casting khiến một bộ phim hay suýt nữa bị hủy, rồi lại đến cái này… Ừ thì hot, nhưng mà là hot ngược, tất cả người ác đều bị cư dân mạng tẩy chay.]
[Chậc chậc chậc, vận may này, đúng là chó nhìn cũng lắc đầu.]
Tần Diệu: “…”
Dưới bàn, tay Tần Diệu lặng lẽ siết chặt.
Diệp Lạc Dao thở dài trong lòng xong mới mở miệng nói: “Thôi bỏ đi, cảm ơn tổng giám đốc Tần.”
Ý từ chối rất rõ ràng.
Hoắc Yến vươn tay che khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Trời ơi, tự nhiên tâm trạng trở nên dễ chịu ~
Nhưng một cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy, sao Hoắc Yến có thể bỏ qua chứ?
Sau khi nở nụ cười ngắn ngủi, anh ấy nhanh chóng buông tay xuống, ra vẻ buồn bực hỏi Diệp Lạc Dao: “Sao lại không đi? Đây là một cơ hội tốt.”
Diệp Lạc Dao cũng lấy cớ: “Không phải anh cả đã chuẩn bị đội ngũ quản lý cho em sao? Em chờ anh cả sắp xếp.”
[Dù sao chắc chắn mình sẽ không tham gia show giải trí này!]
[Tuyên truyền là không có kịch bản, kết quả ngày đầu tiên ghi hình khách mời cố định đã bị bóc phốt, ngày phát sóng đầu tiên khách mời bị bóc phốt, sau đó cứ trước một ngày phát sóng thì nghệ sĩ đó sẽ bị bóc phốt, giống như bị trúng ma thuật vậy, tất cả đều không thể sống sót!]
[Quá đáng sợ rồi! Mình sợ khi chương trình được phát sóng, cũng chỉ có một mình mình không có hiệu ứng mosaic (*)!]
(*) Hiệu ứng mosaic: Hiệu ứng làm mờ, theo bên Trung khi các nghệ sĩ bị bóc phốt và cấm sóng, các chương trình sẽ dùng hiệu ứng làm mờ mặt người đó hoặc cắt hình, xóa người này đi.
[Chương trình này còn gọi là Cùng nhau đi du lịch làm gì nữa, đổi tên thành Tôi cùng nhóm người mosaic đi du lịch luôn đi!]
Nghe đến cuối, khóe miệng của Hoắc Yến mím lại đến mức sắp rút gân.
Không được cười, tuyệt đối không được cười!
Mà sắc mặt Tần Diệu ở đối diện lại khó coi không thôi.
Anh vốn tưởng rằng chỉ có mình Du Bạch, không ngờ thế mà họ đã bắt đầu bố cục này từ sớm như vậy.
Vừa nghĩ tới tâm huyết của mình suýt lại trôi theo dòng nước, Tần Diệu suýt thì không khống chế được biểu cảm của mình.
Cùng lúc đó, anh nảy sinh cảm xúc giống như Hoắc Yến — —
May mà Hoắc Yến không nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao!
Ba người không còn tâm trạng để nói chuyện nữa, uống cà phê xong cũng giải tán luôn.
Hôm nay Hoắc Yến cố ý xin đoàn làm phim cho nghỉ một ngày để lo cho Diệp Lạc Dao, nói chuyện xong anh ấy còn nửa ngày nghỉ bèn quyết định trở về nhà họ Hoắc cùng Diệp Lạc Dao.
Ba Hoắc mẹ Hoắc đều ngồi ở phòng khách, bên cạnh còn có vài nhân viên làm việc của cửa hàng xa xỉ đang đứng, trước mặt còn có một cái giá treo quần áo rất to, tất cả phía trên đều là mẫu mới của các brand lớn.
Nhìn thấy Diệp Lạc Dao, mẹ Hoắc cười vẫy tay với cậu: “Tiểu Dao, về đúng lúc lắm, mau tới chọn lễ phục đi.”
Diệp Lạc Dao bước nhanh tới, khoác lấy tay mẹ Hoắc: “Mẹ Hoắc, sao đột nhiên lại chọn quần áo cho con?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Mẹ Hoắc cười: “Không phải con chuẩn bị vào giới giải trí sao? Dù sao cũng phải lấp đầy tủ quần áo chứ? Vừa hay ngày mai mẹ và ba con sẽ tham gia một bữa tiệc, cũng phải chọn quần áo nên bảo bọn họ mang sản phẩm mới tới đây luôn.”
Hoắc Yến luôn không có hứng thú đối với những chuyện này, hơn nữa bây giờ anh ấy cũng là diễn viên hàng đầu trong giới, đa số khi tham dự hoạt động đều mặc quần áo đại diện nhãn hàng, hoặc một vài thương hiệu hy vọng muốn hợp tác với anh ấy cho nên anh ấy cũng không thèm liếc nhìn quần áo, chuẩn bị lên tầng nghỉ ngơi.
Vừa mới bước chân lên cầu thang, chợt nghe Diệp Lạc Dao hỏi mẹ Hoắc: “Mẹ Hoắc, hai người đi dự tiệc nhà ai vậy?”
Diệp Lạc Dao chỉ thuận miệng hỏi, cậu không thích những bữa tiệc này, mỗi lần có thể trốn thì đều trốn.
Hiếm khi thấy cậu hỏi, ba Hoắc giải thích: “Không phải đã tìm được con trai ruột của lão Từ lưu lạc bên ngoài hơn mười năm trước sao? Nhà họ đã chuẩn bị một bữa tiệc để chào mừng, mời chúng ta tham gia, sao vậy, con có hứng thú à?”
Mẹ Hoắc nói: “Mẹ nhớ hình như con trai út của lão Từ là bạn học cấp ba với Tiểu Dao, Tiểu Dao con có muốn đi không?”
Diệp Lạc Dao nghĩ đến Từ Thần, bĩu môi:
[Mình lại không thích Từ Thần… Chờ một chút… Tìm được con trai ruột? Lão Từ?]
[Cái kịch bản này sao nghe quen quen vậy ta?]
Hoắc Yến dừng bước.
Ông bà Hoắc cũng tỉnh táo lại.
Bộ não của Diệp Lạc Dao đang điên cuồng nhớ lại nội dung kịch bản, mấy giây sau, cậu kinh ngạc hô một tiếng:
[Chúa ơi!]
[Kích thích như vậy sao?!]
Ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời nhìn cậu.
Lần này lại là chuyện gì nữa!
Có thể nói nhanh một chút không, đừng thừa nước đục thả câu!
Diệp Lạc Dao nhíu mày, giống như là đang vặn bánh quai chèo, khóe miệng càng mím chặt, cảm xúc hỗn loạn, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần:
[Thì ra… Cậu chủ giả dụ dỗ ba nuôi, bị cậu chủ thật mang theo mẹ cùng cả nhà tới bắt gian tại giường, cậu chủ giả đó chính là con nuôi - anh cả của Từ Thần…]
Một câu nói ngắn ngủi như sấm sét vang lên bên tai người nhà họ Hoắc, trong mắt họ cùng chấn động.
Cái gì cái gì?
Con nói gì cái gì với cái gì?
[Hình như bắt gian xảy ra trong bữa tiệc?]
[Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chính là ngày mai!]
Diệp Lạc Dao có chút dao động.
[Mình có nên tham gia không…]
Hoắc Yến đã quay lại phòng khách, quay đầu nhìn sản phẩm mới mùa này trên giá áo, dù sao chuyện hay này anh ấy nhất định sẽ tham gia.
Ba Hoắc mẹ Hoắc liếc nhau, đều thấy được một tia chờ mong trong mắt mỗi người.
Ai bảo… Không phải chứ?