Mẹ Hoắc biết chuyện Lâm Tuyết Tình ghen tị với mình từ lâu rồi, nhưng mà trộm đồ á? Lâm Tuyết Tình trộm đồ gì của bà?

Không đợi mẹ Hoắc nghĩ ra đáp án, Diệp Lạc Dao đã thay giày đi vào ngồi xuống bên cạnh bà rồi. Cậu còn vui tươi hớn hở nói với bà: "Mẹ Hoắc, con về rồi này!"

Mẹ Hoắc cười rộ lên, có điều còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, dì hai Lâm Tuyết Tình ngồi bên cạnh bà đã khinh bỉ lườm Diệp Lạc Dao rồi xì một tiếng nói: "Quả nhiên đã không phải con ruột thì có nuôi lâu mấy cũng không thân mà."

Nghe vậy, vẻ mặt mẹ Hoắc hơi thay đổi. Bà quay sang nhìn Lâm Tuyết Tình một cách đầy ý cảnh cáo.

Nhưng Lâm Tuyết Tình hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của bà, vẫn tiếp tục bô bô cái miệng: "Em nói cho chị nghe, con nít là phải dạy dỗ nghiêm, không nuông chiều được đâu, nếu không ngay cả ai đúng nó cũng không biết! Thằng nhóc thúi nhà em hồi trước cũng ngang bướng không nghe lời, còn bảo không cần người mẹ là em nữa chứ. Kết quả là em túm nó lại đánh cho một trận, chẳng phải sau đó cũng ngoan hẳn ra đó ư? Nhưng em thì vẫn giận nên không để ý đến nó!"

Lâm Tuyết Tình nói vậy là đang mỉa mai đến nay Diệp Lạc Dao vẫn còn gọi bà là mẹ Hoắc chứ không gọi mỗi mẹ!

Ba mẹ Diệp Lạc Dao bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ năm Tiểu Lạc Dao mới lên năm. Khi ấy Tiểu Lạc Dao đã nhớ được chuyện rồi.

Mẹ Hoắc và mẹ của Tiểu Lạc Dao là bạn thân của nhau nên cậu vừa sinh ra đã nhận bà làm mẹ nuôi rồi. Sau khi biết nói, Tiểu Lạc Dao vẫn luôn gọi bà là mẹ Hoắc.

Thế nên mặc dù sau này mẹ Hoắc đón Diệp Lạc Dao về nhà họ Diệp nuôi nhưng bà không bắt con trai út phải thay đổi cách gọi.

Bà còn lo Diệp Lạc Dao buồn rầu đau khổ nên lệnh cho cả nhà không được nhắc đến chuyện này trước mặt cậu nữa.

Mặc dù bây giờ Diệp Lạc Dao trưởng thành rồi nhưng nhà bọn họ cũng rất hiếm khi nhắc đến chuyện đó trước mặt cậu chứ nói gì đến chuyện bảo cậu gọi ba mẹ!

Cả nhà họ Hoắc bọn họ đều không có ý kiến gì, sao đến lượt Lâm Tuyết Tình bất bình giùm bà vậy?

Sự tức giận đã hiện rõ trên mặt mẹ Hoắc, chỉ là bà ngại Diệp Lạc Dao vẫn đang ở đây nên không bùng nổ tại chỗ thôi.

Thế là mẹ Hoắc đành quay đầu lại nhìn Diệp Lạc Dao, chắc chắn vẻ mặt cậu vẫn như thường mới thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ đang định đổi chủ đề thì lại nghe thấy tiếng lòng đầy ngờ vực của Diệp Lạc Dao...

[Ây dô dì hai nói vậy là vì chưa biết con nuôi dì ta đón về thực ra là con riêng của chồng dì ta và tuesday hả?]

Vẻ mặt mẹ Hoắc lập tức thay đổi.

Cái gì cơ?

[Trước đây khi mới đón đứa trẻ kia về, dì hai cũng không thích nó lắm, chẳng qua... cơ thể dì hai có vấn đề nên bác sĩ không tán thành việc mang thai lần nữa. Chỉ là dì hai cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho là nhà không có con trai thì không thể nối dõi tông đường. Nhà Thanh đã sụp đổ chẳng biết bao nhiêu năm rồi mà giờ dì hai vẫn phong kiến cổ hủ!]

[Cũng vì nguyên nhân này mà dì hai đồng ý nhận nuôi đứa trẻ kia, có điều nó có phải trẻ trong viện mồ côi đâu! Nó là con riêng của của chồng dì ta và tuesday bên ngoài mà!]

[Nếu mình nhớ không nhầm thì hình như tuesday kia còn sống cùng một khu nhà với dì hai nữa thì phải?]

Mẹ Hoắc trợn tròn mắt, cơn tức trong lòng cũng dịu đi chút ít.

Thật hay giả vậy?

Diệp Lạc Dao vẫn còn đang cố gắng nhớ lại cốt truyện nên tiện tay mở ghi chú trong điện thoại ra xem.

[Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, mình không hề nhớ nhầm. Đúng là chồng của dì hai mua cho tuesday một căn ở ngay khu đó luôn, ngày nào cũng bảo là đưa con nuôi đi học thêm ngoài giờ nhưng thật ra là xuống dưới chơi với mẹ ruột nó.]

[Con nuôi ầm ĩ không cần người mẹ là dì ta... Chắc là vì nó biết dì hai không phải mẹ ruột mình rồi nhỉ? Dù sao thì bình thường dì hai cũng rất nghiêm khắc với nó, còn tuesday thì lần nào gặp cũng dùng đạn bọc đường dỗ dành chiều chuộng. Như vậy sao thằng con nuôi kia thích dì hai cho được?]

[Nên giờ dì hai như này là lạnh lòng rồi á hả?]

[Nhưng mà dì đau lòng thì cứ việc chứ trộm trang sức của mẹ Hoắc vẫn là chuyện không thể tha thứ được!]

[Hai triệu lận đấy!]

Diệp Lạc Dao nhíu mày. Hai triệu lận, còn nhiều hơn cả tiền tiết kiệm của cậu nữa!

[Không được rồi, mình phải tìm cơ hội nhắc nhở mẹ Hoắc mới được... Phải đòi lại số tiền này cho bằng được!]

Mẹ Hoắc vốn đang nhìn Lâm Tuyết Tình với vẻ đau lòng, sau khi nghe được câu này lại ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.

Bao nhiêu cơ?

Con bảo bà ta trộm của mẹ bao nhiêu cơ?

Hai triệu á?!

Rốt cuộc Lâm Tuyết Tình đã trộm bao nhiêu món trang sức của bà rồi vậy?!!!

Mẹ Hoắc tức đến nỗi lồng ngực đau nhói.

Thật ra thì Lâm Tuyết Tình không phải em gái ruột của mẹ Hoắc. Bà ta chỉ là em họ mà thôi.

Hồi còn trẻ chú của mẹ Hoắc bận rộn làm ăn nên thường hay gửi Lâm Tuyết Tình sang nhà mẹ Hoắc nhờ chăm sóc.

Từ bé Lâm Tuyết Tình đã có tính hơn thua, thích so kè bì tị với mẹ Hoắc rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trước đây so dáng người, khuôn mặt và thành tích, sau này kết hôn rồi bà ta đặt cả hôn nhân lên bàn cân để so luôn.

Thậm chí hồi mẹ Hoắc kết hôn với ba Hoắc, Lâm Tuyết Tình còn chê bai nhà họ Hoắc chỉ làm ăn nhỏ nên không muốn tới tham dự lễ cưới của mẹ Hoắc, thậm chí còn cắt đứt liên lạc với bà nữa kìa.

Sau này mẹ Hoắc và ba Hoắc cùng nhau phấn đấu, niêm yết thành công tập đoàn Hoắc thị và đưa nó trở thành một tập đoàn hàng đầu trong ngành nghề mà bọn họ kinh doanh. Trái lại nhà họ Trần mà Lâm Tuyết Tình chọn lựa kỹ lưỡng lại dần lụn bại. Lúc công ty nhà họ Trần đứng bên bờ vực phá sản, Lâm Tuyết Tình lại bắt đầu quay về chị em ngọt ngào với bà.

Mẹ Hoắc nể tình Lâm Tuyết Tình lớn lên với mình nên đã giúp bà ta và nhà họ Trần không ít lần.

Kết quả là bà lại giúp đỡ một kẻ vô ơn!

Thảo nào trước đây có lần mẹ Hoắc tìm một sợi dây chuyền mà tìm mãi chẳng thấy đâu. Bà còn tưởng mình không cẩn thận nhét nhầm vào góc nào đấy, nào ngờ hoá ra là bị Lâm Tuyết Tình trộm đi!

Mẹ Hoắc tức đến ngứa cả răng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lâm Tuyết Tình.

Lâm Tuyết Tình nói một đoạn dài xong thản nhiên dừng lại chờ đợi phản ứng của mẹ Hoắc. Ai ngờ bà ta không những không nhận được sự tán thành của mẹ Hoắc mà còn bị mẹ Hoắc trợn mắt lườm cho một cái.

Bỗng nhiên trong lòng bà ta hốt hoảng, tim đập như trống.

Sao tự nhiên mẹ Hoắc lại lườm bà ta vậy?

Không phải là đã phát hiện ra cái gì rồi đấy chứ?

Không thể nào.

Lần nào hành động bà ta cũng cực kỳ cẩn thận, hơn nữa nếu đã bị phát hiện thì sao bà ta có thể yên ổn ngồi ở đây được nữa?

Chẳng lẽ mẹ Hoắc không hài lòng vì bà ta mới móc mỉa Diệp Lạc Dao?

Như vậy thì rất có khả năng.

Trong lòng mẹ Hoắc, đứa con nuôi không chung dòng máu này còn quan trọng hơn cả cháu gái ruột của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play