Vậy chỉ còn lại một khả năng ——
Lời Diệp Lạc Dao đều là thật, là do trước khi ký kết với Du Bạch bọn họ không điều tra kỹ càng!
Không đúng.
Áp suất không khí xung quanh Tần Diệu giảm xuống, Du Bạch nào có bản lĩnh giấu giếm những chuyện này, là có người giúp anh ta đè ép chuyện này xuống, cho nên bọn họ mới không tra được.
Diệp Lạc Dao nói xong thì tiếp tục xem nghi thức khởi động máy, không nhận ra cảm xúc của Tần Diệu đang thay đổi.
Một lát sau, Tần Diệu đã kìm nén cảm xúc, ngước mắt nhìn Diệp Lạc Dao, trong ánh mắt anh mang theo sự săm soi.
Diệp Lạc Dao biết chuyện của Du Bạch chỉ là trùng hợp, hay là ——
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Diệp Lạc Dao! Em chạy loạn làm gì?"
Diệp Lạc Dao nghe thấy tiếng thì quay đầu: "Anh hai."
Tần Diệu nhìn sang, thấy đồ diễn trên người Hoắc Yến chưa cởi đã vội vã chạy về phía bên này.
Để ý ánh mắt của Tần Diệu, Hoắc Yến cũng nhìn lại, thấy vậy anh ấy hơi nhíu mày: "Tổng giám đốc Tần?"
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn người đàn ông bên cạnh.
[Hả? Anh hai quen à?]
Hoắc Yến tức giận nói với Diệp Lạc Dao: "Tần Diệu, ảnh đế Tần, em không biết hả?"
Đôi mắt Diệp Lạc Dao bỗng trừng lớn.
[Lại còn là người trong giới! May mà vừa nãy mình không nói lung tung!]
Hoắc Yến: “..."
Tần Diệu: “..."
Bọn họ đều nghe thấy hết đó?
Lúc này Hoắc Yến không biết Tần Diệu cũng nghe được tiếng lòng của cậu, mà Tần Diệu cũng cho rằng chỉ có mình mới nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Hai người vô cùng ăn ý không nói gì thêm.
Sau khi chào hỏi với Tần Diệu, Hoắc Yến dẫn Diệp Lạc Dao đi.
Vừa đi Hoắc Yến vẫn không quên hỏi: "Sao em không nghe điện thoại?"
Diệp Lạc Dao sờ túi quần, nhỏ giọng nói: "Em quên mang điện thoại."
Hoắc Yến tức giận nói: "Lần sau nhớ mang theo, phim trường lớn như thế, nếu không phải anh có thể..."
Nói đến chuyện này Hoắc Yến có chút đau đầu.
Sau khi thất tình, anh suy sụp suốt hai ngày.
Nhưng suy sụp chưa quá lâu, người đại diện đã tự mình đến nhà “mời” anh tới đoàn làm phim.
Quay phim bận rộn, những đau thương do tình yêu để lại đã bị anh ném ra sau đầu, dần dần, Hoắc Yến cũng thích ứng.
Nhưng anh ấy chưa kịp thích ứng được mấy ngày, mẹ Hoắc đã gọi điện thoại đưa Diệp Lạc Dao tới, bảo Hoắc Yến đưa Diệp Lạc Dao đi chơi hai ngày, sau này trong nhà muốn sắp xếp cho Diệp Lạc Dao vào giới giải trí.
Thật ra tâm trạng của Hoắc Yến rất phức tạp.
Diệp Lạc Dao giúp anh ấy nhìn rõ con người Tô Thụy, nhưng chính vì nguyên nhân này, bây giờ Hoắc Yến không muốn gặp Diệp Lạc Dao lắm.
Nhưng mẹ Hoắc ba Hoắc không cho anh ấy cơ hội từ chối.
Hôm nay xe của nhà họ Hoắc vừa di chuyển vào phim trường, Hoắc Yến vẫn còn đang treo người trên dây cáp, từ xa anh ấy đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diệp Lạc Dao, anh ấy treo người lảo đảo trên dây cáp, thiếu chút nữa biến thành cây hành lộn ngược.
Trên đường tìm Diệp Lạc Dao, anh ấy vô tình nghe được drama lớn trong giới, hiện tại tâm trạng Hoắc Yến không còn phức tạp như trước, nhìn Diệp Lạc Dao cũng thuận mắt hơn không ít.
"Tần Diệu vẫn luôn đi chung với em sao?" Hoắc Yến hỏi: "Anh ấy có nói gì với em không?"
Mặc dù có thể nghe tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, nhưng Hoắc Yến không thể nghe được câu hỏi của Tần Diệu.
Diệp Lạc Dao lặp lại câu hỏi của Tần Diệu.
Trong lòng Hoắc Yến khẽ xùy một tiếng, kết hợp với lời bốc phốt của Diệp Lạc Dao, không hiểu sao anh ấy lại thấy thoải mái hơn.
Trong giới nhà giàu của bọn họ, Hoắc Cảnh nhà họ Hoắc, Tần Diệu nhà họ Tần, đều là con cưng của trời trong giới tài phiệt.
Mà những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã bị so sánh với hai người.
Nhưng vì Tần Diệu cũng tiến vào giới giải trí, chỉ trong ba năm anh đã thành công đạt được giải ảnh đế, Hoắc Yến cũng trở thành đối tượng bị so sánh với Tần Diệu, cho nên Hoắc Yến không có cảm tình gì với Tần Diệu.
Đã vậy Tần Diệu vẫn luôn là con cưng của trời toàn năng, không chỉ có sự nghiệp như mặt trời ban trưa trong giới giải trí, mà anh còn biết đầu tư kinh doanh!
Thậm chí bắt đầu từ năm ngoái, Tần Diệu đã tiếp nhận các hạng mục của tập đoàn Tần thị.
Khoảng thời gian trước ba Hoắc còn khen Tần Diệu trước mặt Hoắc Yến, bây giờ nghĩ tới anh sắp gặp xui xẻo, tâm trạng của Hoắc Yến chưa bao giờ thư thản như vậy.
Quả nhiên hạnh phúc của con người phải xây dựng trên đau khổ của người khác thì mới vui vẻ!
Hoắc Yến còn đang nghĩ về chuyện tin đồn của Du Bạch, lại hỏi: “Em..." Không thể để Diệp Lạc Dao biết chuyện bọn họ có thể nghe được tiếng lòng của cậu, cho nên Hoắc Yến đổi một câu hỏi uyển chuyển hơn: "Vừa nãy em ở đó nhìn Du Bạch à?"
Diệp Lạc Dao chợt ngẩng đầu, đôi mắt dò xét quan sát một lượt từ đầu đến chân Hoắc Yến.
Hoắc Yến bị cậu nhìn như vậy thì khó hiểu, buồn bực hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Lạc Dao lắc đầu.
Trong lòng lại nói: [Không ngờ nha, vậy mà anh hai đã yêu người khác rồi?]
[Ánh mắt của anh ấy càng ngày càng kém!]
Hoắc Yến vấp phải một cục đá nhỏ, thân thể anh ấy lảo đảo.
Diệp Lạc Dao nhanh tay kéo anh ấy lại: "Anh hai, anh không sao chứ?"
Rốt cuộc trong lòng Diệp Lạc Dao anh ấy là tên đàn ông khốn nạn cỡ nào!
Hoắc Yến suýt nghiến nát răng, quả nhiên anh ấy không nên đồng ý để Diệp Lạc Dao tới!
Thế này chẳng phải tự tìm tức giận cho mình sao?
Sau khi trở lại đoàn làm phim, Hoắc Yến cũng không có thời gian ngồi chém gió với Diệp Lạc Dao, để lại người cho trợ lý rồi tiếp tục đi quay phim.
Diệp Lạc Dao đi theo trợ lý ở đoàn làm phim nửa ngày, xem Hoắc Yến quay phim trong lòng cậu đã quyết định.
Cậu nhất định phải tiến vào giới giải trí này!
Trước khi ăn cơm xong, Diệp Lạc Dao về tới nhà học Hoắc. Vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách hơi quen mắt.
Diệp Lạc Dao tập trung nhìn vào.
[Ồ, đây không phải dì hai ghen tị vì mẹ Hoắc lấy được người chồng tốt hơn mình, tháng nào cũng tới nhà họ Hoắc trộm đồ có giá trị sao?】
Nụ cười trên mặt mẹ Hoắc lập tức cứng đờ.