Nhớ đến chuyện này, Lâm Tuyết Tình lại tức điên. Trước đây sau khi sinh con gái xong, cơ thể bà ta không tốt lắm, trùng hợp thấy mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Lạc Dao nên bà ta cũng muốn đưa con gái tới cho mẹ Hoắc nuôi luôn.

Không ngờ mẹ Hoắc lại từ chối ngay không chút do dự!

Vậy nên Lâm Tuyết Tình âm thầm ghi thù bà một thời gian rất dài, cũng ghét luôn cả Diệp Lạc Dao có liên quan.

Một thằng nhóc chẳng có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Hoắc dựa vào đâu mà đòi được chia một phần tài sản của nhà họ Hoắc chứ?

Bây giờ bà ta chỉ mới nói thật có đôi câu mà mẹ Hoắc đã nhìn mình bằng ánh mắt căm ghét rồi. Nghĩ vậy, Lâm Tuyết Tình càng tức hơn, trên mặt lại bày ra vẻ âu lo liếc nhìn Diệp Lạc Dao một cái, định dạy dỗ cậu thay mẹ Hoắc: "Lạc Dao, cháu thấy sao?"

Diệp Lạc Dao vẫn còn đang cố gắng nhớ cốt truyện, nghe bà ta hỏi mình thì hơi sửng sốt: "Thế vứt đi là được rồi."

Lâm Tuyết Tình sững người: "Cháu bảo vứt ai cơ?"

Diệp Lạc Dao buồn bực hỏi lại: "Không phải dì vừa nói không cần Gia Vượng nữa ạ?"

Gia Vượng là đứa con nuôi quý báu của Lâm Tuyết Tình.

[Dù sao cũng chẳng phải con ruột, còn là đồ vô ơn nữa, chẳng thà nhân lúc còn cứu vãn được mà khỏi nuôi giùm người khác đi.]

Diệp Lạc Dao đưa ra đề nghị cực kỳ chân thành nhưng Lâm Tuyết Tình lại bị lời cậu nói chặn họng.

Mẹ Hoắc suýt nữa nhịn hết nổi mà bật cười thành tiếng.

Hoàn toàn chẳng bắt bẻ được gì!

Nhưng sao Lâm Tuyết Tình có thể vứt bỏ con trai cưng của mình được?

Bình thường bà ta nghiêm khắc dạy dỗ nó thế thôi chứ ở trong nhà bọn họ, người có địa vị cao nhất chính là đứa con nuôi đó của bà ta.

Trước kia lúc mới ôm con nuôi về, bà ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn cả con gái ruột, chuẩn bị lén lút đưa con gái đến cho mẹ Hoắc nuôi nữa kìa.

Mẹ Hoắc khuyên can mãi bà ta mới bất đắc dĩ ôm con gái về.

Bây giờ thì hay rồi, đứa trẻ bà ta cưng chiều nuôi nấng bao nhiêu năm thế mà lại là con riêng của chồng bà ta với tuesday.

Không biết khi Lâm Tuyết Tình biết được sự thật rồi sẽ có phản ứng gì.

Diệp Lạc Dao vừa dứt lời đã cảm thấy mình nói vậy cũng không đúng, vứt con là phạm pháp đấy, thế là cậu lại sửa lời: "Hoặc là dì hai ly hôn xong đừng lấy quyền nuôi con?"

[Có điều phiền dì hai trả lại tiền cho nhà chúng cháu đã rồi hẵng ly hôn nhé.]

[Mình nhớ mang máng hình như dì hai đã trộm mất một món trang sức cực kỳ quan trọng, khiến cho ba mẹ Hoắc sau này... Rốt cuộc đó là cái gì nhỉ?]

Lâm Tuyết Tình bị Diệp Lạc Dao chọc tức đến nỗi mặt mày nhăn nhó.

Thì ra vừa rồi bà ta cà khịa móc mỉa nói một tràng dài thế mà Diệp Lạc Dao lại cho rằng bà ta đang nói cục cưng Gia Vượng nhà bà ta à?!

Cuối cùng Diệp Lạc Dao cũng lướt đến tình tiết liên quan đến chuyện này mà trước đây mình note trong điện thoại. Âm lượng tiếng lòng của cậu chợt cao lên:

[Mình nhớ ra rồi! Đó là chiếc nhẫn cầu hôn! Dì hai chôm chiếc nhẫn mà hồi trước ba Hoắc dùng để cầu hôn mẹ Hoắc rồi đem đi bán lấy tiền! Sau này chiếc nhẫn rơi vào tay một người phụ nữ thầm thương trộm nhớ ba Hoắc, làm mẹ Hoắc hiểu nhầm rằng ba Hoắc lén lút tặng nhẫn cho người kia. Cũng vì chuyện này mà hai người bọn họ ly hôn!]

Ba Hoắc vừa bước chân vào cửa nhà đã nghe được một câu khai sáng như vậy. Lượng thông tin ẩn chứa trong câu này quá lớn khiến ông phải dừng chân lại giữa chừng rồi ngước lên nhìn mẹ Hoắc.

Nhẫn cầu hôn bị Lâm Tuyết Tình bán mất rồi ư?

Vì vậy mà sau này bọn họ ly hôn á?

Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?!

Mẹ Hoắc còn hãi hùng hơn cả ông. Ngay cả bà bình thường cũng không nỡ đeo chiếc nhẫn kia, chỉ sợ mình không cẩn thận làm mất nó, thế mà giờ nó lại bị Lâm Tuyết Tình trộm bán đi?!!

Gương mặt Lâm Tuyết Tình rất khó coi, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đột nhiên thay đổi của mẹ Hoắc, càng không thấy ba Hoắc đang đứng ngoài cửa. Bà ta vẫn còn đang ôm cục tức vì lời Diệp Lạc Dao vừa nói.

Nghe mà xem Diệp Lạc Dao nói cái gì kìa!

Mình chỉ muốn dạy dỗ nó đôi câu mà nó bảo mình ly hôn!

Không được, chắc chắn hôm nay bà ta phải cho thằng nhóc thối tha không biết trời cao đất dày là gì này một trận mới được. Một thằng con hoang mà thôi, dựa vào đâu mà có thể ở lại nhà họ Hoắc hả?

Lâm Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Diệp Lạc Dao, một người ngoài như mày..."

"Lâm Tuyết Tình!" Mẹ Hoắc cũng không nhịn được nữa mà nghiêm túc lên tiếng cắt ngang lời bà ta.

Lâm Tuyết Tình bị giọng nói của bà dọa cho sợ hết hồn, khúc sau chưa nói hết cũng nuốt hết xuống. Bà ta quay lại nhìn mẹ Hoắc, bấy giờ mới phát hiện ra mặt bà cực kỳ khó coi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà ta còn chưa nói gì gì, sao chị họ lại che chở Diệp Lạc Dao như vậy?

Trong lòng Lâm Tuyết Tình càng khó chịu hơn: "Chị họ, em còn chưa..."

"Tiểu Dao là con trai tôi, còn cô..." Mẹ Hoắc dừng lại chốc lát rồi mới tiếp tục: "Cô chỉ là khách mà thôi."

Mặt Lâm Tuyết Tình lập tức đỏ bừng lên, cơn tức dâng trào trong lòng.

Thấy bà ta còn định mở miệng nói gì đó, mẹ Hoắc lại bổ sung: "À đúng rồi, khoảng thời gian trước bỗng nhiên tôi phát hiện ra mình bị mất không ít món trang sức."

Giọng mẹ Hoắc hoàn toàn không có chút độ ấm nào, lúc nói còn nhìn Lâm Tuyết Tình chằm chằm không chớp mắt khiến bà ta giật nảy mình, có cảm giác như vừa bị dội cho một chậu nước đá ướt từ đầu đến chân vậy. Chỉ trong nháy mắt, cơn tức của Lâm Tuyết Tình bay biến hết, máu trong người như đông cứng lại.

Bà ta không che giấu nổi vẻ hốt hoảng trên mặt, phải cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mẹ Hoắc.

Bà ta bị phát hiện thật à?

Sao có thể chứ?!

Lâm Tuyết Tình nhếch mép để lộ một nụ cười cực kỳ khó coi: "Vậy, vậy sao... Em nhớ bình thường chị họ có thói quen vứt đồ linh tinh. Có khi nào chị nhớ nhầm chỗ để không?"

Lúc này, ba Hoắc vừa bước vào nhà nháy mắt ra hiệu cho quản gia: "Đi xem camera giám sát là biết ngay thôi mà."

Biểu cảm trên mặt Lâm Tuyết Tình lại càng khó coi hơn, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên chóp mũi. Bà ta đứng ngồi không yên hùa theo mấy tiếng rồi cầm túi đứng dậy: "Chị, anh rể về rồi nên em xin phép trước..."

"Vội gì chứ?" Mẹ Hoắc cười khẽ nhìn bà ta: "Cũng đã đến giờ cơm rồi, không mời khách ở lại ăn bữa cơm sao coi được? Con nói xem có đúng không?"

Câu cuối này là mẹ Hoắc nói với Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao lập tức gật đầu như giã tỏi: "Đúng!"

[Vừa rồi mình còn đang nghĩ xem phải làm sao để nói cho mẹ Hoắc biết chuyện dì hai trộm đồ trang sức, không ngờ mẹ Hoắc đã biết chuyện này rồi! Quả nhiên không hổ là mẹ Hoắc!]

[Thế chẳng phải lát nữa sẽ có một màn thẩm tra trực tiếp sao?]

[Quào, thật kích thích!!!]

Ba mẹ Hoắc lén lút giơ tay lên xoa xoa đôi tai bị âm thanh cao vút này tra tấn.

Thật ra thì con không cần phải kích động vậy đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play