"Cái, cái này cho con sao?" Mắt hạnh của Diệp Lạc Dao trợn tròn, sáng lấp lánh.
Tâm trạng của mẹ Hoắc rất tốt xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, cười nói: “Tất nhiên rồi!”
Diệp Lạc Dao đưa tay ôm lấy trái tim nhỏ của mình.
Có chút khó tin.
Năm triệu tệ cũng không phải là nhiều đối với nhà họ Hoắc, nhưng đối với Diệp Lạc Dao, đây là một số tiền rất lớn.
Không có nguyên nhân nào khác, những đứa con nhà họ Hoắc, bất kể là ba người anh trai do mẹ Hoắc sinh hay là Diệp Lạc Dao được nhận nuôi, từ nhỏ đã bị bà quản nghiêm.
Lúc Diệp Lạc Dao còn rất nhỏ, mẹ Hoắc đã dạy bảo cậu, con trai nên tự xây dựng sự nghiệp, nên học cách kiếm tiền từ sớm.
Thế nên lúc anh cả Hoắc Cảnh chưa đầy 16 tuổi đã bắt đầu đi theo ba Hoắc học cách xử lý công việc của công ty.
Anh hai Hoắc Yến mười lăm tuổi được đạo diễn để ý, tham gia diễn bộ phim đầu tay của anh ấy.
Mà anh ba Hoắc Trạch đã gia nhập đội huấn luyện thanh thiếu niên của câu lạc bộ esport từ năm 14 tuổi, tham gia những cuộc thi đấu lớn nhỏ.
Có thể nói, cả nhà họ Hoắc chỉ có một mình Diệp Lạc Dao vô công rồi nghề tới năm 18 tuổi.
Trước mười tuổi, tiền tiêu vặt mỗi tháng của Diệp Lạc Dao chỉ có mười nghìn tệ.
Sau mười lăm tuổi, mẹ Hoắc đã tăng tiền tiêu vặt một tháng của cậu lên tới ba mươi nghìn tệ.
Hôm qua Diệp Lạc Dao vừa kiểm tra tài khoản của mình, mấy năm này cậu đã tiết kiệm được tổng cộng một triệu tệ.
Kết quả hôm nay mẹ Hoắc vung tay một cái đã cho cậu năm triệu tệ, sao Diệp Lạc Dao có thể không vui?
“Cảm ơn mẹ Hoắc!”
Diệp Lạc Dao cầm chi phiếu, cảm giác không chân thật rất mãnh liệt:
[Chẳng lẽ hôm nay mình làm được chuyện gì tốt? Vậy nên mẹ Hoắc mới thưởng cho mình?]
Trong mắt mẹ Hoắc ngập tràn ý cười.
Giúp đứa con trai cứng đầu của bà nhìn rõ Tô Thụy là loại người gì, đó không phải chuyện tốt sao?
Diệp Lạc Dao đếm số không trên tờ chi phiếu, hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi, cậu vui vẻ cầm tấm chi phiếu một hồi mới nhìn Hoắc Yến đang ngồi trước mặt.
[Mình có nên kiềm chế một chút không nhỉ? Dù sao anh hai cũng vừa thất tình…]
Hoắc Yến liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nghĩ thầm cuối cùng Diệp Lạc Dao cũng học được cách quan tâm người khác, sau đó trong lòng Diệp Lạc Dao lại nói thêm một câu ——
[Ôi, bỏ đi, mù quáng trong tình yêu không đáng để thương xót! Trong lúc anh hai và Tô Thụy yêu đương chắc anh ấy đã cho Tô Thụy không ít tiền nhỉ?]
[Mình rất muốn hỏi anh hai, cảm giác mất cả người lẫn của này như thế nào!] ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hoắc Yến: “...”
Một ngụm máu nghẹn trong cuống họng.
Diệp Lạc Dao có thể ngậm miệng không!
À không đúng.
Cậu vốn dĩ đang ngậm miệng mà.
Hoắc Yến tức giận nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tâm trạng của ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi ở ghế sau vui lạ thường.
May mà có Diệp Lạc Dao, nếu không đứa con trai bướng bỉnh này của bọn họ có lẽ thật sự phải đi RT-Mart mổ cá.
Cả nhà ngoài Hoắc Yến ra thì ai cũng vui vẻ trở về nhà họ Hoắc.
Diệp Lạc Dao vừa đến nhà, ngay lập tức trở về phòng của mình.
Hai ngày trước Diệp Lạc Dao vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc cậu phải làm thế nào để ngăn cản cả nhà họ Hoắc thoát khỏi kết cục bi thảm của nhân vật phản diện.
Cuối cùng cậu nghĩ đi nghĩ lại, không có gì ngoài một chữ —— “Tiền.”
Chỉ cần có tiền, cho dù về sau tập đoàn Hoắc thị phá sản, Diệp Lạc Dao cũng có thể dẫn theo ba Hoắc mẹ Hoắc và ba người anh trai con ghẻ cùng nhau sống tốt.
Cho nên hiện tại mục tiêu hàng đầu của cậu là —— Tiết kiệm tiền!
Không ngờ vừa vạch ra kế hoạch không bao lâu, tài khoản của Diệp Lạc Dao đã có doanh thu đầu tiên!
Nhưng chỉ có sáu triệu tệ, muốn nuôi cả nhà hình như vẫn chưa đủ?
Diệp Lạc Dao suy nghĩ ròng rã suốt bảy ngày.
Bảy ngày sau, Diệp Lạc Dao vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, ba Hoắc mẹ Hoắc đã không chịu nổi nữa.
Không có nguyên nhân nào khác, nếu Diệp Lạc Dao có thể yên lặng suy nghĩ, bọn họ chắc chắn sẽ không nhiều lời.
Nhưng Diệp Lạc Dao cứ nghĩ trong lòng ——
Năm giờ sáng, ba Hoắc mẹ Hoắc còn chưa tỉnh, bên tai đã vang lên giọng nói lẩm bẩm của Diệp Lạc Dao:
[Nếu không mình thử đầu tư vào cổ phiếu xem? Nhưng hình như bây giờ thị trường chứng khoán không lạc quan lắm, hơn nữa mình không học ngành kinh tế, không có hiểu biết với thị trường? Chẳng may không cẩn thận làm mất cả năm triệu tệ.... Không được không được! Tuyệt đối không được!]
Hai âm cuối cùng vang dội như tiếng sấm ầm bên tai.
Ba Hoắc bị âm thanh này dọa giật nảy mình, trực tiếp xoay người ngồi dậy.
Tại sao tiếng lòng lại có thể tăng âm lượng!
[Hay là... Học đầu tư theo anh cả? Không biết bây giờ ngành nào có triển vọng phát triển tốt nhỉ?]
[À! Đúng rồi, mình có thể đầu tư vào lĩnh vực thẩm mỹ! Ha ha ha ha ha mình thật thông minh ——]
Mẹ Hoắc xoa đầu ngồi dậy.
Không chỉ có thể tăng âm lượng, còn có thể thay đổi theo ngữ điệu cảm xúc!
Hai vợ chồng ngồi trên giường nhìn nhau, họ đều có thể nhìn thấy quầng thâm mắt dưới vành mắt đối phương.
Có đứa trẻ ngoan nhà ai mới năm giờ sáng đã thức dậy bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền!
Hoắc Cảnh cũng không chăm chỉ như thế!
Ba Hoắc mẹ Hoắc bị thiếu ngủ trầm trọng chỉ thấy hai mắt sắp biến thành màu đen.
Bữa sáng.
Diệp Lạc Dao lơ đãng cắn một miếng bánh bao súp, ánh mắt sáng lên:
[Bánh bao súp nhân cá tuyết ăn ngon quá! Hay là mình đi mua vài con cá tuyết nuôi trong hồ nước của ba Hoắc?]
Ba Hoắc lập tức bị sặc: “Khụ khụ khụ khụ khụ ——”
Một con cá Koi trong hồ nước của ông đều có giá năm trăm nghìn tệ trở lên!
Nuôi cá tuyết sẽ gây họa cho cá của ông!
Mà cá tuyết không phải cá biển sao?!
Lực chú ý của Diệp Lạc Dao lại bị hấp dẫn:
[Hay là thực phẩm chăm sóc sức khỏe? Ba Hoắc mới năm mươi tuổi mà húp cháo cũng bị sặc......]
Ba Hoắc càng ho dữ dội hơn.
Ông như vậy là vì ai!
Tư duy của Diệp Lạc Dao nhảy vọt, rời ánh mắt tới người mẹ Hoắc.
[Ngành thú cưng thì sao nhỉ?]