[Dù có thế nào thì Tô Thụy cùng là nạn nhân hoàn hảo, là người bất hạnh nhất!]
Diệp Lạc Dao nói xong, Tô Thụy cũng nước mắt lã chã nói: “Anh Yến... Em làm vậy cũng là do hết cách rồi, suy cho cùng em còn đang mang thai...”
Diệp Lạc Dao: “...”
Mẹ Hoắc giơ tay che miệng.
Ba Hoắc không quay lại, nhịn cười tới nỗi sắp rớt nước mắt.
Câu này của Diệp Lạc Dao, nói hay thật đấy!
Hoắc Yến càng thấy hoang đường hơn, anh ấy cũng không đè nén được sự thất vọng trong lòng: “Đủ rồi! Đừng nói cậu muốn nói là cậu đòi năm triệu rời xa tôi chỉ là kế hoãn binh thôi nhé?!”
Tô Thụy ngạc nhiên trừng to mắt, sao Hoắc Yến đoán được cậu ta định nói gì?!
Thấy dáng vẻ bị nhìn thấu suy nghĩ của Tô Thụy, Hoắc Yến nổi giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lần đầu tiên anh ấy thấy Tô Thụy trước mắt trông xa lạ không ai bằng, cứ như chỉ vừa mới biết cậu ta hôm nay thôi vậy.
Mà giờ đây Tô Thụy cũng hoảng loạn thật rồi. Hoắc Yến có thể đoán được cậu ta định nói gì, có phải nói lên rằng... Anh ấy đã nhìn thấu cậu ta rồi không?
Cậu ta phải làm gì tiếp theo đây?
Tô Thụy vô thức giơ tay xoa bụng dưới, chợt sáng rực mắt.
Diệp Lạc Dao lại đi trước cậu ta một bước: [Muốn lấy cớ đau bụng à?]
Tô Thụy nhíu đôi mày xinh đẹp, mặt đầy lo lắng: “Anh Yến, bụng em...”
Mẹ Hoắc hắng giọng nhấn chuông trên bàn, bác sĩ chờ ở cửa lập tức đẩy cửa đi vào. Mẹ Hoắc gật đầu với bác sĩ, bác sĩ bèn nhìn Tô Thụy: “Chào cậu, cần tôi giúp gì không?”
Tô Thụy nhìn bác sĩ, cổ họng bị nghẹn ứ lên không được xuống cũng không xong, tức tới nỗi vành mắt đỏ lựng.
Nếu là trước đây, Hoắc Yến sớm đã đau lòng không thôi khi thấy Tô Thụy như vậy rồi. Thế nhưng lúc này đây, ánh mắt Hoắc Yến nhìn Tô Thụy toàn là nỗi thất vọng không thể che giấu, cũng không có ý tiến lên an ủi.
Tô Thụy rất khó để tiếp tục giữ được bình tĩnh, thế là cậu ta cũng không thèm giả vờ đau bụng nữa, quay đầu nhìn Hoắc Yến, rơi nước mắt: “Anh Yến... Vậy là anh cũng biết về buổi gặp mặt hôm nay ư? Các anh cố tình?”
Tô Thụy cắn môi dưới, tủi thân vô cùng: “... Phải, em đòi năm triệu rồi bỏ đi quả thật là lỗi của em, nhưng hai hôm nay em không liên lạc được với anh, em không thể suy nghĩ cho con và em sao?”
[Đừng lấy đứa bé ra làm cái cớ chứ trời! Con của cậu chứ có phải con của anh hai tôi đâu!]
Mẹ Hoắc lên tiếng đúng lúc: “Chọc ối đi.”
Tiếng khóc của Tô Thụy chợt nín bặt. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bác sĩ gia đình giải thích kịp thời: “Chọc ối có thể xét nghiệm DNA.”
Tô Thụy mấp máy môi, vậy mà quên cả khóc, cậu ta không dám tin nhìn Hoắc Yến: “Anh Yến... Anh nghi ngờ em?”
[Này thì không đúng rồi nhé, anh hai chẳng nghi ngờ gì cậu hết!]
Diệp Lạc Dao hiếm khi nói thay cho Hoắc Yến:
[Tô Thụy ơi cậu thế này hoàn toàn là tự tìm đường chết.]
[Cậu nắm sai hết trọng điểm rồi, người mù quáng trong tình yêu tới mức độ như anh hai tôi đây, căn bản chẳng băn khoăn chuyện có tiền hay không, anh ấy chỉ quan tâm rốt cuộc cậu có yêu anh ấy hay không thôi.]
[Đừng nói tới đứa bé, dù cậu bị anh hai tôi bắt gian tại trận, chỉ cần cậu bày tỏ tình cảm sâu nặng với anh ấy là anh ấy cũng có thể cam tâm tình nguyện đội mũ xanh tha thứ cho cậu luôn ấy chứ!]
Mẹ Hoắc và ba Hoắc chợt nhìn sang Hoắc Yến.
Thật hả?
Hoắc Yến cắn chặt răng.
Anh ấy là người hèn mọn vậy sao?
NTR ngay mặt còn muốn tha thứ?
Nhưng mà...
Có một điều Diệp Lạc Dao thật sự nói không sai, đó là quả thật Hoắc Yến chỉ quan tâm là Tô Thụy có thích anh ấy hay không thôi. Hoắc Yến không quan tâm quá khứ của Tô Thụy, cũng chẳng quan tâm Tô Thụy giấu giếm anh ấy điều gì, anh ấy chỉ hèn mọn mong rằng Tô Thụy có thể thích anh ấy mà thôi.
Chỉ tiếc là bây giờ tia kỳ vọng cuối cùng cũng bị chính tay Tô Thụy cắt đứt rồi.
Thất vọng tột cùng xong, Hoắc Yến đưa ra kết luận: Hóa ra trong lòng Tô Thụy không có anh ấy thật.
Môi Hoắc Yến nở nụ cười đầy cay đắng.
Người mù quáng trong tình yêu lúc yêu mến sa lầy bao nhiêu thì lúc tỉnh ra sẽ lý trí bấy nhiêu.
“Tô Thụy.” Giọng của Hoắc Yến hơi khàn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tô Thụy trước mặt.
Tô Thụy bị anh nhìn đến nỗi thấy hơi chột dạ, khẽ lảng tránh ánh nhìn: “Anh Yến...”
“Chia tay đi.” Nói xong ba chữ cuối cùng, Hoắc Yến hít sâu một hơi rồi cũng không muốn xem phản ứng của Tô Thụy nữa, quay người bước ra khỏi phòng riêng trước tiên.
Lòng Tô Thụy lộp bộp một cái, vô thức lên giọng: “Anh Yến...”
Cậu ta nhấc chân muốn đuổi theo nhưng mẹ Hoắc đã kịp cản cậu ta lại: “Tô Thụy.”
Tô Thụy khôi phục lại lý trí, gương mặt cũng không còn vẻ điềm tĩnh lúc mới vào phòng riêng nữa.
Nếu đã không thể giữ được Hoắc Yến, cậu ta không thể để mất luôn năm triệu này!
“Bác gái, trước đó chúng ta đã bàn xong...”
Mẹ Hoắc hất nhẹ cằm, tâm trạng vui vẻ nói: “Có thể, cứ làm xét nghiệm DNA trước, xác nhận đúng là con của A Yến thật thì tôi sẽ cho cậu năm triệu.”
Chưa xong, mẹ Hoắc chớp mắt, không quên bồi thêm: “Tự nguyện cho.”
Tô Thụy há miệng: “Cháu...”
“Không làm được à?” Mẹ Hoắc nở nụ cười mỉm với cậu ta: “Vậy thì không có tiền.”
Tô Thụy bỗng chốc mặt cắt không còn giọt máu.
Mẹ Hoắc vẫy tay với Diệp Lạc Dao, khoác vai cậu đi ra khỏi phòng riêng.
Ba Hoắc liếc Tô Thụy một cái, lạnh lùng nói: “Cho cậu suy nghĩ ba ngày, ba ngày sau không làm xét nghiệm DNA thì chứng tỏ đứa bé này không phải máu mủ của nhà họ Hoắc chúng tôi!”
Nói xong, ba Hoắc cũng nhanh chóng bỏ đi.
Trước khi đi bác sĩ gia đình còn đưa cho Tô Thụy một tấm danh thiếp: “Trong ba ngày, cậu nghĩ xong chịu làm xét nghiệm thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Cửa phòng riêng được nhẹ nhàng khép lại, hai chân Tô Thụy mềm nhũn, ngã thẳng xuống sàn.
Tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi!
...
Diệp Lạc Dao được mẹ Hoắc khoác vai lên xe, vừa ngồi vào chỗ xong mẹ Hoắc đưa cho Diệp Lạc Dao một tờ chi phiếu. Cậu nhận lấy xem thử, bỗng dưng trừng to mắt: “Năm, đợi đã... Năm triệu!”