[Nhưng mình không học y, nếu không mình chuyển chuyên ngành sang học y?]

[À đúng rồi! Vừa vặn có thể dùng Tiểu Trà luyện tay nghề!]

Mẹ Hoắc: "Khụ khụ khụ ——"

Tiểu Trà là con chó cưng do mẹ Hoắc nuôi, năm nay nó đã mười lăm tuổi, cũng lớn tuổi rồi.

Nó không thể chịu giày vò!

Sau bữa sáng, ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi cùng nhau, ánh mắt hai vợ chồng phức tạp, trong lòng còn sợ hãi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải các hay.

Mẹ Hoắc mở miệng trước: "Nếu không... Anh đưa Tiểu Dao tới công ty của anh học tập?"

Năm giờ sáng cậu đã bắt đầu niệm kinh, bà thật sự không thể chịu được!

Sắc mặt ba Hoắc bỗng nhiên thay đổi: "Nếu thằng bé ở công ty, đừng nói anh, không chừng ngay cả thằng cả cũng bị vạ lây!"

Chỉ cần con của nhà họ Hoắc đến tuổi trưởng thành thì có thể ra ngoài ở riêng.

Ngày đó sau khi từ phòng riêng trở về, ngày thứ hai Hoắc Yến cũng trở về chỗ ở của anh ấy, mấy ngày nay chỉ có ba người ba Hoắc mẹ Hoắc và Diệp Lạc Dao ở nhà cũ.

Mẹ Hoắc lại nói: "Hay là mua nhà cho Tiểu Dao, để thằng bé dọn ra ngoài?”

Vừa mới dứt lời, mẹ Hoắc lại lắc đầu: “Không được… Tiểu Dao không giống ba đứa kia, ba đứa nó có sự nghiệp riêng của mình mới dọn ra ngoài. Nếu bây giờ đột nhiên mua nhà cho Tiểu Dao để thằng bé dọn ra ngoài, chắc chắn thằng bé sẽ nghĩ nhiều…”

Ba Hoắc: “Vậy...” Bỗng nhiên, ánh mắt ông sáng lên: “Nếu không, để thằng hai dẫn theo Tiểu Dao tới đoàn làm phim?”

Mẹ Hoắc sững sờ: “Đoàn làm phim?”

Ba Hoắc đưa tay bịt lỗ tai, Diệp Lạc Dao lại bắt đầu lẩm bẩm ở trên lầu, ông hơi cất cao âm lượng: "Mấy ngày nay không phải Tiểu Dao muốn kiếm tiền sao? Vậy để nó debut đi? Dù sao nhà chúng ta cũng có sản nghiệp, thằng bé có nổi tiếng không cũng không quan trọng, chỉ cần giúp thằng bé có việc làm!"

Đôi mắt của mẹ Hoắc sáng lên, cũng bịt lỗ tai, liên tục gật đầu: “Cách hay!”

Hai vợ chồng nói là làm, lập tức gọi điện cho Hoắc Yến, nói cho anh ấy biết ngày mai Diệp Lạc Dao sẽ tới thăm đoàn làm phim.

Không chờ Hoắc Yến hỏi nguyên nhân rõ ràng, mẹ Hoắc đã cúp điện thoại, lên lầu tìm Diệp Lạc Dao.

Nghe thấy mẹ Hoắc bảo mình tới đoàn làm phim, Diệp Lạc Dao vô thức muốn từ chối, lại thấy mẹ Hoắc nói: "Gần đây giới giải trí phát triển rất tốt, khoảng thời gian trước chuyện tình cảm của anh hai con không tốt lắm, thời gian này để nó đắc ý về sự nghiệp của mình đi!"

[Giới giải trí…]

Chốc lát mắt Diệp Lạc Dao trợn tròn.

[Đúng rồi! Sao mình quên vẫn còn giới giải trí!]

[Nghề kiếm tiền nhanh nhất, ngoại trừ những điều khoản của pháp luật hình sự, không phải còn giới giải trí sao!]

Mẹ Hoắc nghe xong nheo mắt.

Những điều khoản của pháp luật hình sự là sao?

Xem ra muốn đưa Diệp Lạc Dao vào giới giải trí, không những phải tìm một đội ngũ quản lý tốt, mà bà còn phải tìm thêm một đội ngũ luật sư hàng đầu!

"Mẹ Hoắc, con đi!" Lúc này Diệp Lạc Dao đồng ý.

Mẹ Hoắc cười đến mức đôi mắt nheo lại: “Ôi được, vậy ngày mai mẹ bảo tài xế đưa con đi.”

Ngày hôm sau, đúng năm giờ.

Mẹ Hoắc mở mắt thoáng nhìn ba Hoắc đang ngồi trên giường, bà sững sờ: “Buổi sáng hôm nay không nghe thấy giọng nói của Tiểu Dao…”

Ba Hoắc ấn huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch lắc đầu: “Không, thằng bé vẫn đang ngủ.”

Ông vừa mới lên lầu nhìn.

Mẹ Hoắc nghi hoặc: “Vậy anh ——”

Ba Hoắc phiền muộn thở dài: "Bảy ngày, anh đã thành thói quen...”

Mẹ Hoắc: “...”

Bà im lặng trở mình, nói có sai đâu?

Thức dậy lúc năm giờ sáng, đúng là một thói quen xấu!

Chín giờ, cuối cùng Diệp Lạc Dao cũng tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng ngon lành, cậu tạm biệt ba Hoắc mẹ Hoắc rồi lên xe đi tới đoàn làm phim.

Chỉ là không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy lúc ba Hoắc mẹ Hoắc tiễn cậu ra cửa... Có chút vui vẻ?

[Chắc là nhìn nhầm rồi ——]

Một tiếng sau, tài xế đỗ xe trước cửa phim trường.

Phim trường mới được sửa chữa mấy năm gần đây, xung quanh có rất nhiều fan hâm mộ tới check in cho nên an ninh xung quanh khá nghiêm ngặt, cũng may Hoắc Yến đã thông báo trước chuyện này cho bảo vệ vậy nên xe của nhà họ Hoắc lái vào rất suôn sẻ.

Sắp tới nơi, tài xế tìm vị trí dừng xe, gọi điện thoại cho người đại diện của Hoắc Yến.

Có thể đối phương đang bận, cuộc gọi không thể kết nối.

"Có lẽ cậu chủ phải ngồi trên xe đợi một lát." Tài xế nói.

Diệp Lạc Dao nói: "Vậy tôi xuống đi dạo một lát."

Mặc dù bình thường cậu hay đọc tiểu thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Lạc Dao tới phim trường quay phim, cậu nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

Sau khi nói với tài xế một tiếng, cậu xuống xe.

Ánh mặt trời tháng bảy vừa gắt vừa nóng, Diệp Lạc Dao đi dọc theo chỗ thoáng mát dưới mái hiên một lát, tinh mắt liếc nhìn một hàng chữ ——

Nghi thức khởi động máy Người chồng hào môn của mỹ nhân bệnh tật.

Diệp Lạc Dao cảm thấy rất hứng thú.

Đây chẳng phải bộ phim mạng nổi tiếng trong cuốn tiểu thuyết của anh hai sao?

Bởi vì Tô Thuỵ vả mặt đoàn làm phim, cho nên trong tiểu thuyết có một đoạn ngắn liên quan đến bộ phim này.

Giai đoạn mới phát sóng của Mỹ nhân bệnh tật có tỉ lệ người xem, dư luận đều vượt qua các bộ phim cùng thời điểm, chỉ tiếc, bộ phim này mới chiếu được một nửa, một trong những nam diễn viên chính diễn vai thụ đã bị tuồn ra…

Diệp Lạc Dao nhớ lại mấy từ khó coi kia, lùi về phía sau một bước, không ngờ đụng phải một lồng ngực.

Cậu giật mình, nhảy một bước về phía trước, quay đầu lại xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Người đàn ông mặc quần áo thoải mái, thân hình cao lớn, đội chiếc mũ rộng, đeo khẩu trang màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

"Không sao." Anh trầm giọng nói.

Diệp Lạc Dao gật đầu, di chuyển sang bên cạnh, tiếp tục xem nghi thức khởi động máy của Mỹ nhân bệnh tật, vừa xem vừa bùi ngùi:

[Đáng tiếc, chế tác lớn như vậy, kết quả không được chiếu hết phim.]

Người đàn ông dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Diệp Lạc Dao không để ý tới ánh mắt của anh, trong lòng vẫn đang lẩm bẩm:

[Không biết người đầu tư bộ phim này là ai.]

[Tên ngốc Đại Xuân này phải đền bù đến nỗi không còn cái quần cộc ấy chứ?]

Tên ngốc Đại Xuân · Tần Diệu dừng bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play