Nếu Thụy Vương có thể động não một chút, gắng ngẫm lại một chút, hẳn là cũng có thể nhớ ra được cô nương kia là ai.

Từ nơi khác tới, không phải người Phù Dung thành, lại mang họ Giang, còn đi Thẩm gia. Hơn nữa, vừa nãy Trần Ôn đã nhắc đến một lần, hoàng tẩu tương lai của y đã tới Phù Dung thành.

Tuy nhiên, cũng không thể trách Thụy Vương. Y vô tư không nghĩ tới điểm này là bởi vì trong lòng y hai người quá khác nhau.

Thấy ánh mắt Thụy Vương vẫn còn dừng trên người mình, sống lưng Ninh Đình An vẫn dựng thẳng, hơi có chút vô ngữ, chỉ thiếu điều nói thẳng với y, “Đó là tẩu tử ca ca ngươi còn chưa cưới vào cửa chứ ai nữa!?”

Thụy Vương không ý thức được, nhưng Trần Ôn lại sớm nghe ra.

Lúc Ninh Đình An nhắc đến Thẩm phủ, Giang gia, ánh mắt Trần Ôn liền dừng trên người Ninh Đình An.

Dưới ánh sáng mờ ảo, con ngươi hắn vẫn sắc bén như cũ không giảm, thần sắc cực kỳ bình đạm, nhưng dường như có thể nhìn thấu người khác.

Sư gia bên cạnh Thụy Vương, Trần Ôn sớm đã nghe danh.

Ninh Đình An, cháu ngoại Thẩm lão phu nhân, Ninh gia trưởng tử, thiên tư thông minh, tài cao bát đẩu.

Còn là môn sinh đắc ý của Vương các lão đã ẩn lui nhiều năm. Danh sư xuất cao đồ, Ninh Đình An có ba tấc lưỡi lợi hại cũng chẳng có gì lạ.

Khi ánh mắt Trần Ôn đảo qua tới, Ninh Đình An liền cúi đầu thật thấp, không hề có ý đón nhận.

Thấy Ninh Đình An không lên tiếng, Thụy Vương càng thêm hồ nghi, đang muốn dò hỏi tới cùng thì Trần Ôn quay đầu, cùng y nói một câu, “Mấy năm gần đây, xem ngươi sống quả thật là thích ý.”

Thụy Vương xoay đầu nhìn lại, liền thấy sắc mặt Trần Ôn lạnh lẽo, “Lại thêm hai năm nữa, e rằng ngay cả cô ngươi cũng không nhận biết.”

Thụy Vương sửng sốt một phen. Bấy giờ, Trần Ôn đã đi ra ngoài, trước khi đi còn phân phó Ninh Đình An một tiếng, bảo hắn lát nữa mang tất cả báo cáo tỉ mỉ về tình hình tuyết tai ở Phù Dung thành cho mình.

Trần Ôn đi rồi, Ninh Đình An thật sự nhìn không được, lúc này mới nhắc nhở Thụy Vương một câu, “Vương gia, Giang Chiểu cô nương, là Giang gia tứ cô nương ở Giang Lăng.”

Thụy Vương rốt cuộc phản ứng lại, biểu tình từ khiếp sợ đến khó có thể tin, “Ý ngươi nói nàng là tẩu tử của ta?”

Ninh Đình An gật đầu.

Quanh thân Thụy Vương nháy mắt tối hẳn, qua một lúc lâu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, “Ngươi có phải nhận sai người rồi hay không?”

Tuy rằng, y hồi tưởng không ra dáng vẻ tẩu tử nhưng hắn vẫn nhớ rõ Giang gia tẩu tử cơ hồ luôn luôn cúi đầu đi theo sau lưng hoàng huynh.

So với khuôn mặt lãnh diễm ngày ấy hắn nhìn thấy, tuyệt không phải một người.

Ninh Đình An lại không hề trả lời, trầm mặc đứng yên tại chỗ.

Nhưng vẻ mặt rõ ràng nói với Thụy Vương,

—— đừng tự lừa mình dối người nữa.

……

Trần Ôn trở về phòng mới vừa rửa mặt xong, Ninh Đình An liền ôm một đống sổ con về tình hình tuyết tai lại gõ cửa.

Trần Ôn dựa nghiêng trên giường lật xem.

Ninh Đình An đứng trước mặt hắn, tùy thời chờ mệnh.

Trần Ôn lật lật một hồi, cũng không ngẩng đầu, hết sức tùy ý hỏi Ninh Đình An một câu, “Nhà ngoại sư gia cũng là Thẩm gia à?”

Ninh Đình An hơi rũ đầu, biết hắn muốn hỏi cái gì.

“Đúng vậy, Giang cô nương chính là biểu muội của hạ quan.”

Trần Ôn lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ mấy câu hắn trả lời Thụy Vương, Trần Ôn liền biết, người này tâm tư cực kỳ kín đáo.

Cũng rất có ánh mắt.

Không đợi Trần Ôn hỏi tiếp, Ninh Đình An đã chủ động nói, “Hạ quan từ Giang Lăng trở về, trùng hợp đi chung thuyền với Giang cô nương, bất quá Giang cô nương cũng không có nhận ra hạ quan. Lúc ở trạm dịch, vô tình chạm mặt, hạ quan liền biểu lộ thân phận, cũng đưa Giang cô nương bình an đến Thẩm phủ.”- ứng dụng 𝖙y𝖙

Những gì Trần Ôn muốn hỏi, đều được hắn ngắn gọn xúc tích tóm tắt trong một câu. Trần Ôn không nói nữa, tầm mắt lại đặt trên sổ con.

Nhìn một hồi, hắn cau mày lại, đưa sổ con trong tay cho Ninh Đình An, “Những sổ con này sư gia có từng xem qua chưa?”

Ninh Đình An trả lời, “Hạ quan đều đã cẩn thận đọc quá.”

Trần Ôn liếc mắt nhìn hắn, “Đã cẩn thận đọc qua, lúc này đang có tuyết tai, trưng thu thuế ruộng sao có thể tính toán như vậy?”

Kho bạc tích lũy có hơi nhiều, nhà ít người chỉ có hai nhân khẩu, nhà đông người có đến mười mấy nhân khẩu.

Sai lầm đơn giản bậc này, không nên xuất hiện trên người Ninh Đình An.

Ninh Đình An lập tức nhận lấy sổ con, mở ra xem.

Sau khi xem xong, liền lui về phía sau hai bước, khom người chắp tay thi lễ với Trần Ôn, nói, “Là hạ quan ngu muội.”

Trần Ôn chờ nghe hắn giải thích, Ninh Đình An lại không nói một câu, mặt nhẹ mỉm cười, ra vẻ nịnh nọt: “Vẫn là Thái Tử điện hạ anh minh, chẳng những lòng dạ rộng lớn bao dung bá tánh, còn có một đôi hoả nhãn kim tinh, bất luận chuyện gì cũng đều trốn không khỏi pháp nhãn của điện hạ.”

Vẻ mặt Ninh Đình An đầy sùng bái mà nhìn Trần Ôn, bộ dáng chân chó thật sự làm đủ, nói xong tựa hồ còn chưa đã ghiền, lại nói tiếp, “Hạ quan tuy đang ở Phù Dung thành, nhưng cũng nghe nói trước đây về chuyện sứ thần Ngô quốc. Điện hạ từ hai câu trong lời nói sứ thần, liền có thể phân ra thật giả, kết luận Ngô quốc sử trá, phân rõ nhân tâm bậc này, bản lĩnh phân rõ thị phi như vậy, ai không khen ngợi, ai không......” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Sư gia.” Trần Ôn lên tiếng chặn lời hắn.

Ánh mắt nhìn hắn càng thêm sâu.

Ninh Đình An rốt cuộc ngậm miệng, sắc mặt ngượng nghịu, tựa hồ lúc này mới ý thức được mình vừa thất ngôn, nhưng lại không hoảng hốt chút nào, vô cùng trấn định thỉnh tội với Trần Ôn, “Hạ quan nhất thời cảm xúc sôi trào, thỉnh Thái Tử điện hạ thứ lỗi.”

“Điện hạ mệt nhọc một ngày, nên sớm chút nghỉ ngơi cho thỏa đáng, hạ quan không quấy rầy nữa.”

Trần Ôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Ninh Đình An lại làm như không thấy.

Thẳng đến khi rời khỏi phòng Trần Ôn, Ninh Đình An mới thẳng dậy sống lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Từ thái độ Thái Tử hôm nay, hắn liền biết, Thái Tử tựa hồ không biết lời đồn từ hôn.

Cũng căn bản không để ý bản thân mình từng nói từ hôn.

Ninh Đình An cũng không nói cho hắn biết.

Cuối cùng, chỉ báo cáo tình hình trong sổ con. Hắn thở ra một hơi.

Một đôi hoả nhãn kim tinh, có thể biện được gian ác, lại nhìn không thấu lòng người.

—— đôi mắt chắc chắn bị mù.

……

Hai ngày trước, Giang Chiểu đã đến Thẩm gia.

Hôm đó, Thẩm lão phu nhân đích thân ra cửa nghênh đón.

Giang Chiểu từ trên xe ngựa chậm rãi đi tới, liền thấy trên nền tuyết ước chừng hơn mười người đang đứng, đủ mọi màu sắc, trên mặt từng người mang theo tươi cười không dứt.

Ngoại trừ Thẩm lão phu nhân cùng vài vị trưởng bối, những tiểu bối còn lại là ai, Giang Chiểu cơ hồ đều không nhận ra.

Giang Chiểu tới trước mặt Thẩm lão phu nhân, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Ngoại tổ mẫu.”

“Mau vào đi thôi, mau vào đi thôi.” Thẩm lão phu nhân gắt gao bắt lấy tay nàng, dắt nàng bước vào trong.

Phía sau, Thẩm tam cô nương trộm liếc Giang Chiểu một cái, cúi đầu dùng khăn lụa che miệng, nhẹ giọng nói một câu, “Biểu muội thật là đẹp mắt.” Lời này lọt vào tai mọi người, mẹ đẻ tam cô nương là Chu di nương, liền phụ họa theo, “Đương nhiên rồi, y hệt tiên nữ trong tranh.”

Nhị cô nương Thẩm Đồng, con vợ cả quay đầu lại nhìn hai người, liếc mắt một cái, cười nói, “Biểu muội mới vừa vào cửa, các ngươi mất công mồm năm miệng mười khen lấy khen để, e rằng biểu muội còn không biết chúng ta ai là ai đâu.”

Giang Chiểu còn chưa kịp lúng túng, nhị cô nương Thẩm Đồng đã bước tới hai bước, dựa vào sát nàng, giới thiệu, “Vừa mới khen biểu muội xinh đẹp chính là Thẩm gia tam cô nương Thẩm Sương.” Nói xong lại dẫn Giang Chiểu quay sang trái nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người đại cô nương nói, “Đây là đại biểu tỷ của muội, Thẩm Băng.”

Cuối cùng mới giới thiệu bản thân, “Còn ta, tên một chữ Đồng, lớn hơn biểu muội hai tháng. Biểu muội, muội phải gọi ta một tiếng nhị biểu tỷ đó.”

Đến lúc này, Giang Chiểu mới nhớ ra ba vị cô nương Thẩm gia.

Giang Chiểu cảm kích nhìn Thẩm Đồng nói, “Đa tạ nhị tỷ tỷ.”

Mấy ca nhi nhìn thấy, cũng tự giới thiệu thân phận lẫn nhau. Mọi người đều tiến vào phòng Thẩm lão phu nhân ngồi xuống, tức khắc trong phòng bị vây chật như nêm cối.

Thẩm lão phu nhân hỏi thăm Giang Chiểu trên đường đi thuận lợi hay không.

Giang Chiểu đáp mọi việc đều tốt.

Mọi người mồm năm miệng mười thay phiên thăm hỏi xong, tới lượt tam tiểu thư Thẩm Sương lại hỏi một câu, “Giờ là tiết cuối năm, đường sá tuyết rơi thật không dễ đi, biểu muội lần này đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

Giang Chiểu còn chưa đáp, Thẩm lão phu nhân liếc mắt trừng qua, “Sao? Nàng không thể đến đây thăm lão bà này sao?”

Thẩm Sương biết mình lỡ lời, vội vàng bồi lễ, “Xem miệng ta này, quá là vụng về mà.”

Sau khi mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại mình Giang Chiểu. Bấy giờ, Thẩm lão phu nhân mới cẩn thận nhìn nàng từ đầu đến chân một phen.

Nhìn xong, hốc mắt liền đong đầy nước.

Con bé lớn lên giống nương nó y đúc.

“Nỗi khổ trong lòng con, ngoại tổ mẫu đều biết. Nếu con thật sự có thể buông xuống được là tốt. Ngoại tổ mẫu cảm thấy, chúng ta không thèm cuộc hôn nhân này.”

Trong thiên hạ này, bà là người duy nhất có thể thẳng lưng nói với Giang gia cùng Thẩm gia một câu, không nợ hoàng gia, cũng không thiếu thế nhân.

Hôn sự lui thì lui. Nếu không thoải mái, không cần tham phần hư vinh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play