Nhiều năm trôi qua.
Tính đến nay đã gần mười năm.
Từ khi Giang nhị phu nhân chết, Giang Chiểu không đến Phù Dung thành nữa.
Thẩm lão phu nhân có ba vị công tử, bốn vị cô nương. Mẫu thân Ninh công tử đứng thứ ba, mẫu thân Giang Chiểu là con gái út.
Lần trước hai người gặp mặt, là tiệc mừng thọ Thẩm lão phu nhân, khi ấy chính Giang nhị phu nhân mang Giang Chiểu về Phù Dung thành.
Mười năm qua đi.
Mao đầu tiểu tử bây giờ đã trở thành chàng thanh niên mi thanh mục tú.
Tiểu nha đầu năm xưa cũng lớn lên thành đại cô nương xinh đẹp, làm người ta không khỏi liếc nhìn.
Giang Chiểu không nhận ra cũng hợp tình hợp lý.
Hiện tại Ninh công tử nói ra, lại nhìn kỹ một chút, xác thật ánh mắt giống người Thẩm gia vài phần.
Giang Chiểu nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mới nhớ ra tên hắn, Ninh Đình An.
Đình An —— môn đình vĩnh viễn an bình.
Giang Chiểu hỏi Ninh Đình An, sao đi Giang Lăng, cũng không tới Giang gia báo tin trước. Ninh Đình An cười cười, đơn giản đáp một câu “Là vì công sự”, sau đó không nói thêm gì nữa.
Giang Chiểu lại hỏi về tình hình sức khỏe Thẩm lão phu nhân gần đây, Ninh Đình An đều nhất nhất trả lời nàng.
Cuối cùng, Giang Chiểu hỏi, “Biểu ca, đại cữu cữu trước đó vài ngày cũng đi Giang thành sao?”
Tin tức này là nàng nghe được từ miệng Trần Ôn.
Ninh Đình An gật gật đầu, “Sau tuyết tai, đại cữu cữu liền bị điều đi Giang thành phụ trách khơi thông vận tải đường thuỷ. Biểu muội tới không đúng lúc. Hôm muội đến, đại cữu đã trở về Phù Dung thành mất rồi. Biểu muội nếu muốn gặp, khi nào tới Phù Dung thành, liền có thể nhìn thấy cữu cữu thôi.”
“Vâng.”
“Ngày mai biểu muội có muốn cùng đồng hành với ta không?” Ninh Đình An đứng trước mặt nàng, nghiêng đầu mỉm cười dò hỏi.
Giang Chiểu ngẩng đầu cong lên khóe môi, “Biểu ca không chê muội kéo chân sau là tốt rồi.”
Ninh Đình An lại dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi một chút, sau đó bước lên lầu trước.
Tuy nhiên, hắn không về phòng mình, mà là vòng một vòng ra phía sau, từ bên kia cửa thang lầu xuống dưới, đi ra cửa sau đại sảnh, đứng sau lưng một thị vệ.
Ninh Đình An vỗ vỗ vai hắn.
Thị vệ này được Thụy Vương phân phó, vẫn luôn ngồi xổm âm thầm nhìn chằm chằm Giang Chiểu, đột nhiên bị người chụp một cái, hung dữ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đến là Ninh Đình An, gánh nặng trong lòng lập tức được giải khai, chắp tay gọi một tiếng, “Ninh sư gia.”
Ninh Đình An là sư gia trong phủ Thụy Vương, không ai không quen biết hắn. Năm đó chính là dựa vào cái miệng, mắng một đám lưu manh không đàng hoàng một trận, tên nào tên nấy cũng khóc lóc thảm thiết. Vì vậy, hắn được Thụy Vương coi trọng, thu tại bên người.
Gã thị vệ trước mặt này cũng từng là một tên trong số đó.
Sau khi được thu nhận vào quan phủ, gã đối với Ninh Đình An nhất mực tôn kính, ghi ơn tạc nghĩa trong lòng. Nếu không phải lúc trước được Ninh sư gia khai đạo, không biết gã còn phạm phải bao nhiêu tội nghiệt nữa.
Vừa nãy thị vệ nhìn thấy tình huống bên trong, tò mò hỏi Ninh Đình An, “Thuộc hạ thấy sư gia với vị cô nương kia nói chuyện với nhau, sư gia nhận thức cô nương ấy sao?”
Ninh Đình An không đáp, nghiêng đầu ra hiệu ý bảo hắn lui xuống.
Thị vệ gãi gãi đầu khó xử nói, “Là Vương gia phân phó thuộc hạ nhất định phải nhìn chằm chằm cô nương này, thuộc hạ không thể đi.”
Ninh Đình An bật cười, “Trước đó vài ngày, ngài ấy còn sai ngươi đi nhìn chằm chằm Tần cô nương Bách Hoa Lâu đấy thôi. Hiện giờ, ngài ấy còn nhớ rõ sao?”
Thị vệ ngẩn người.
Cũng đúng, hôm nay lúc gã bẩm báo với Vương gia, Vương gia căn bản không có hứng thú, tựa hồ đã sớm quên mất trước đó bản thân phân phó cái gì.
“Ở hậu viện, lão bát đang tổ chức uống rượu kia kìa.”
Ninh Đình An lại bồi thêm một câu.
Thị vệ nghe xong, hoàn toàn không có chủ kiến, ôm quyền dõng dạc nói với Ninh Đình An: “Đa tạ sư gia.” Sau đó liền co chân chạy về hướng hậu viện, vừa chạy vừa gào to mắng mỏ, “Này đám nhãi ranh, dám qua mặt gia uống rượu hả!?”
Ninh Đình An đứng tại vị trí thị vệ ban nãy, nhìn thoáng qua cô nương trong phòng, sau đó nhấc chân xoay người lộn ngược trở về phòng mình.
Mười năm.
Biểu muội càng trưởng thành càng thêm giống tứ di.
(Tứ di: dì tư)
Lâu dưới bị phủ một đống tuyết đọng, che lấp vài đoạn bậc thang, Ninh Đình An bước chân đạp lên trên, đi rất chậm, dường như thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……
Hai ngày sau, Trần Ôn gặp được Thụy Vương.
Thụy Vương từ bên ngoài tiến vào, hai mắt Trần Ôn liền chăm chú vào cặp đùi bước đi như bay của y.
Sau khi Thụy Vương chào hỏi một tiếng, “Hoàng huynh.” liền ngồi ở bên cạnh Trần Ôn.
Trần Ôn nhàn nhạt hỏi y, “Không phải nói chân bị chém đứt rồi à?”
Thụy Vương sờ sờ mũi, sửa lời hắn, “Là bị thương chút thôi, không có đứt.”
Lúc mười bốn tuổi, Thụy Vương liền tới đất phong. Hiện giờ đã được bốn năm, vẫn giữ tính tình hoang dã, trẻ con, không thay đổi chút nào.
Trần Ôn liếc mắt một cái, đặt danh sách vật tư cứu tế trước mặt y, “Chuyến này ta không thể ở lâu, trước năm mới phải về Giang Lăng.”
Thụy Vương có chút ngoài ý muốn, “Hoàng huynh, huynh ở đến sang năm không được sao?” Thụy Vương từ nhỏ đã thích đi theo Trần Ôn, có lẽ do hắn lớn hơn y hai tuổi, cho nên phá lệ sùng bái cùng ỷ lại.- ứng dụng 𝖙y𝖙
“Không được.”
Trần Ôn trả lời vô cùng dứt khoát.
Thụy Vương tức khắc yểu xìu, qua một lúc lâu hình như nhớ ra gì đó, vỗ đùi một phát, nói, “Xem trí nhớ của đệ này, sao quên mất hoàng huynh sang năm phải cưới tẩu tử cơ chứ!”
Sang năm Trần Ôn đã 21 tuổi.
Một năm sau nhược quán, nhất định phải thành thân.
(Nhược quán: hai mươi tuổi)
Đây là hai kì hạn mà năm đó phụ hoàng và mẫu hậu định cho hắn.
Thụy Vương cố gắng hồi tưởng dáng vẻ tiểu cô nương Giang gia kia, nhưng lại không nhớ nổi.
“Thật ra, cũng lâu rồi đệ không gặp lại tẩu tử Giang gia, chỉ nhớ trước kia nàng thân hình nho nhỏ, luôn thích đi theo sau hoàng huynh.”
Thụy Vương thấy sắc mặt Trần Ôn bình thường, không có chút gì vui sướng, liền khuyên giải, “Hoàng huynh cũng đừng kéo dài nữa, tẩu tử chính là Thái Tử Phi do chính phụ hoàng và mẫu hậu khâm định, sớm muộn gì cũng phải cưới.”
Bên ngoài, Thụy Vương có chút tiêu sái bừa bãi.
Cũng may tuổi y không lớn, còn chơi đùa thêm được mấy năm.
Ngoại trừ lúc 21 tuổi nhất định phải cưới thê tử ra, mẫu hậu còn có quy định, trước năm 30 không được nạp thiếp.
Độc thủ một gốc cây mẫu đơn, từ bỏ hoa dại khắp nơi, với y mà nói, quả thật có chút khó khăn.
Trong đầu Thụy Vương đột nhiên xuất hiện gương mặt kinh diễm mà hai ngày trước y vô tình nhìn thấy trên gác mái ở trạm dịch.
—— khó.
Y tìm được mỹ nhân kia trước rồi lại nói tiếp.
“Mấy ngày nữa liền có thể nhìn thấy thôi.”
Trần Ôn nhấp một ngụm trà nóng đột ngột phán một câu.
Thụy Vương sửng sốt.
“Nàng tới Thẩm gia Phù Dung thành rồi.” Lần đầu tiên Trần Ôn cùng Thụy Vương nói đến một nữ nhân.
Trần Dự lúc này mới phản ứng lại, khiếp sợ nói, “Tẩu tử cũng tới Phù Dung thành ư? Chậc Chậc...Thật đúng là nửa bước đều xa không được nhỉ.”
Trần Ôn không có biểu tình gì, cũng không phản ứng lại hắn.
Hai người một đường cứu tế, lúc trở lại Phù Dung thành, đã là 5 ngày sau.
Ban đêm, Phù Dung thành tuy gặp tuyết tai nhưng vẫn phồn hoa như trước.
Lúc đi qua đoạn phố xá sầm uất, Thụy Vương xuống ngựa, bảo Trần Ôn chờ y một lát.
Trần Ôn liếc mắt thấy y đi vào cửa hàng son phấn, lười để ý tiếp, bỏ đi trước một đoạn. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại một quầy hàng trước mặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hàng loạt dây cột tóc nữ tử bị gió thổi lướt qua, nhẹ nhàng bay lên rồi hạ xuống.
Trần Ôn chần chừ một lát, sau đó xoay người xuống ngựa.
Hắn đã từng thấy có một lần nàng thắt một sợi màu trắng như thế trên tóc.
—— còn khá xinh đẹp.
Khi Thụy Vương ra tới, Trần Ôn đã đợi được một lúc.
“Hoàng huynh không mua gì tặng cho tẩu tử sao?” Thụy Vương hỏi hắn.
Trần Ôn liếc mắt nhìn chiếc hộp y cất vào trong ngực, hỏi lại một câu, “Cô nương nhà ai?”
Thụy Vương ngẩng đầu đáp, “Không biết.”
Trần Ôn đang muốn mở miệng, Thụy Vương lại huyên thuyên kể lể, “Mấy ngày trước, đệ gặp được một vị mỹ nhân.”
Trần Ôn không có hứng thú nghe, hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, cùng y bảo trì khoảng cách.
Trước cổng Thụy Vương phủ, Ninh Đình An đã mang theo một hàng thần tử đợi sẵn nghênh đón.
Mọi người hành lễ với Trần Ôn xong, liền bẩm báo tình hình tuyết tai.
Tâm tư Thụy Vương lại không ở đây, liếc mắt khắp nơi tìm kiếm thị vệ ngày ấy.
Đến khi trời tối, các thần tử thối lui hết, lúc Thụy Vương cùng Trần Ôn nói chuyện phiếm, mới triệu kiến thị vệ kia tới trước mặt hỏi han, “Có thay bổn vương bảo vệ cho cô nương kia không?”
Thị vệ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Ninh Đình An cầu cứu.
Ninh Đình An không trốn tránh, tiến lên một bước trả lời thay gã thị vệ, “Hồi Vương gia, cô nương ấy đã trở về phủ.”
Thụy Vương không thèm hỏi vì sao Ninh Đình An biết việc này.
“Là phủ đệ nào? Có hỏi tên họ không?”
Ninh Đình An đáp, “Thẩm phủ, họ Giang.”
Thụy Vương mới đầu còn rất vừa lòng năng lực làm việc của Ninh Đình An, sau một hồi suy tư, liền cảm thấy không đúng, người Thẩm phủ, sao lại họ Giang.
Mấy vị cô nương Thẩm phủ, y đều đã gặp qua.
Cô nương kia tuyệt không phải nữ nhi Thẩm gia.
Nàng còn nghỉ chân ngay trạm dịch, tám phần cũng không phải là người Phù Dung thành. Lẽ nào là ngoại thích Thẩm gia!?
“Còn gì nữa không?” Thụy Vương lại hỏi.
Ninh Đình An nhìn thoáng qua Trần Ôn bên cạnh Thụy Vương, cúi đầu nói, “Cô nương ấy tên là Giang Chiểu.”
Thụy Vương vẫn không cảm thấy dị thường, xoa xoa giữa mày nói, “Tên này sao quen tai thế nhỉ? Hình như, bổn vương đã nghe qua ở đâu rồi.”