Giờ Tỵ, Nghiêm Thanh trở lại.
Trần Ôn đã ra khỏi khách điếm, đang ở cửa thành chờ xuất phát.
Trên đỉnh đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống. Đại tuyết kéo dài hơn mười ngày rốt cuộc cũng dừng lại.
“Thuộc hạ không thể ngăn được Giang cô nương.” Nghiêm Thanh cúi đầu phục mệnh.
Trần Ôn đứng dậy bước ra bên ngoài, thần sắc đã không còn dao động như lúc sáng sớm, vẫn là vẻ trầm ổn, lãnh đạm thường thấy. Nghiêm Thanh rời đi không lâu, Trần Ôn liền bình tĩnh trở lại, lúc này nghe Nghiêm Thanh bẩm báo cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đã có ý định nửa đêm trốn đi, trên đường há có thể trì hoãn. Nàng thật sự quyết tâm muốn đến Phù Dung thành, chỉ là uổng phí hắn một hồi khuyên nhủ.
Trần Ôn duỗi tay sửa sửa cổ tay áo, xoay người lên ngựa, vật tư cứu tế đã chất đầy đủ lên xe ở phía sau, xếp hàng dài chờ đợi mệnh lệnh của Trần Ôn.
“Ngươi đi trước một bước, bảo hộ Giang cô nương đến Phù Dung thành an toàn.” Trần Ôn lên ngựa xong, xoay người nói với Nghiêm Thanh.
Tuy nhiên, Nghiêm Thanh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trần Ôn ban đầu cũng không nhìn mặt hắn, lại nói thêm một câu, “Lưu ý Giang cô nương có bị thương ở đâu hay không.”
Cây trâm đó là hôm qua hắn cố ý mua tới đưa cho nàng, vốn muốn an ủi chuyến này nàng tới không dễ dàng, cũng liêu chuẩn nàng sẽ thích.
Ai dè, nàng lại náo loạn tính tình, trực tiếp bỏ lại ở khách điếm.
Hộp gỗ trước khi giao cho nàng, Trần Ôn chắc chắn không có nửa điểm vết bẩn, tuy không xác định vết máu dính trên bề mặt, có phải do nàng lưu lại hay không. Nhưng không loại trừ khả năng này.
Chuyến đi này, địa phương cuối cùng Trần Ôn hướng đến tuy là Phù Dung thành, nhưng ven đường gặp mấy địa phương bị thiên tai ảnh hưởng, hắn buộc phải trì hoãn, không rảnh đuổi theo Giang Chiểu.
Vì đi Phù Dung thành, nàng bắt đầu học khẩu thị tâm phi, bắt đầu học nói dối, thậm chí còn học cách có lệ với hắn.
Đã làm đến nước này, dù hắn đuổi theo kịp, chẳng lẽ còn có thể cứng rắn cưỡng ép nàng trở về!
Trần Ôn phân phó xong, kéo chặt dây cương, đang muốn đi trước thì phát hiện Nghiêm Thanh vẫn đứng một chỗ, cúi đầu không động.
Ánh mắt Trần Ôn quét qua.
Nghiêm Thanh cúi càng thấp hơn, “Giang cô nương còn có lời muốn nhắn cho điện hạ.”
Trần Ôn tay chống lưng ngựa, thân mình ngửa ra sau, chờ hắn nói.
……
Khi Nghiêm Thanh đuổi tới nơi, Giang Chiểu đã ra khỏi Giang thành.
Một đường đều vô cùng trôi chảy, tận đến khi ngựa Nghiêm Thanh phi theo sát cỗ xe Giang Chiểu, hô to một tiếng “Giang cô nương.”
Giang Chiểu tuy biết Trần Ôn sẽ không cao hứng, cũng biết hắn sẽ phái người truy theo mình.
Nhưng không nghĩ tới sẽ truy theo xa như vậy.
Giang Chiểu bước xuống xe ngựa, mũ sa màu hồng nhạt che đến đầu vai, bên trong dung nhan như ẩn như hiện.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống nền tuyết, khiến người chói mắt.
Nghiêm Thanh đứng cách năm bước chân, hơi hơi khom người, bấy giờ mới nhớ ra Trần Ôn bảo hắn gấp rút đuổi theo, hắn vội vàng phục mệnh quên hỏi đuổi theo được rồi thì làm như thế nào.
Nghiêm Thanh liền chiếu theo biểu tình của điện hạ lúc đó mà mặc cho bản thân tự phát huy, “Giang cô nương, điện hạ rất lo lắng cho cô, hay là cô quay về đi.”- ứng dụng 𝖙y𝖙
Gương mặt ẩn sau mạng che mặt không có một tia động dung, thanh âm cũng hết sức bình đạm, nhẹ nhàng hỏi Nghiêm Thanh, “Ta vì sao phải trở về?”
Nghiêm Thanh nghe xong cũng không biết đáp thế nào.
Giang Chiểu lại nói, “Làm phiền Nghiêm đại nhân giúp ta nhắn với điện hạ một câu,
—— “Thần nữ thật sự không có ý dây dưa cùng điện hạ.”
Mặc kệ hắn tin hay không, nàng bảo đảm, nàng sẽ không đi tìm hắn.
Ngữ khí Giang Chiểu thanh thấu, sạch sẽ, lại không hề có nửa điểm cảm tình.
“Điện hạ là Thái Tử, dĩ nhiên phải nhọc lòng vì thiên hạ bá tánh, thần nữ thân là nữ nhi phủ tể tướng Giang gia, tất nhiên tự hiểu được điểm này. Thần nữ dù không hiểu chuyện, cũng sẽ không cùng bá tánh đoạt người.”
—— cũng không cần.
Giang Chiểu ngẩng đầu cách khăn che mặt nhìn về phía Nghiêm Thanh, chậm rãi nói, “Xin Điện hạ coi như là chưa bao giờ gặp qua thần nữ.”
Dứt lời, Giang Chiểu xoay người bước lên xe ngựa.
Nghiêm Thanh không đuổi theo nữa.
……
Nghiêm Thanh đem tất cả lời của Giang Chiểu truyền lại không sót một chữ cho Trần Ôn.
Trần Ôn khuỷu tay đặt ở trên lưng ngựa, hơi nghiêng mình, cẩn thận nghe Nghiêm Thanh nói rõ từng từ từng chữ. Bất giác, cảm giác kì lạ đêm qua lại đột nhiên ùa tới.
Trần Ôn nhíu mày.
Bỗng nhớ tới một số việc trước đây.
Năm ấy nhị gia cùng nhị phu nhân Giang gia còn chưa ly thế, Giang Chiểu tới Phượng Dương điện làm khách, trốn dưới cây bạch quả ăn vụng cá khô, bị hắn vừa vặn bắt gặp.
Nàng liền đưa đồ trong tay cho hắn, “Muội chia cho ca ca một ít, ca ca coi như không thấy muội nha!!!”
Mùa hạ một năm kia, nàng cởi giày vớ, đi chân trần xuống dòng suối nhỏ ở hậu viện Đông Cung đùa nghịch với nước. Lúc gặp Chu Thuận, nàng đưa cho hắn hai lượng bạc, “Chu tổng quản xin nhận lấy, hôm nay coi như chưa thấy qua ta nha!!!” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nhưng nàng không biết hắn ở ngay phía sau Chu Thuận cách đó không xa, nên đều thấy được hết.
Hiện giờ lại nghe nàng nói những lời này, Trần Ôn đột nhiên có chút bực bội.
Nghiêm Thanh im lặng, chờ hắn hồi phục tâm tình.
Là tiếp tục lên đường hay là truy đuổi theo đây!!??
“Nếu đã gặp thì không thể mặc kệ.”
Hai lần trước, hắn thuận theo nàng. Hiện tại, hắn không thể nhắm mắt làm ngơ.
Chuyện này không liên quan gì đến nàng quấn hay không quấn lấy hắn.
……
Lúc chạng vạng, Giang Chiểu dừng chân nghỉ ở trạm dịch.
Hôm qua suốt đêm lên đường, nên nàng cho đoàn người Trương thúc nghỉ sớm.
Cuối năm, trời đổ tuyết liên miên, trạm dịch cũng không nhiều người.
Lúc này, chân trời còn sót lại một chút màn lam, Giang Chiểu ngồi cạnh cửa sổ trong phòng nhìn ngắm.
Trời đổ đại tuyết, người ngồi ở trong nhà liền cảm thấy bên ngoài nhất định là vô cùng lạnh lẽo. Không nghĩ tới trong lòng trống trải, một khi ra đường, sẽ hoàn toàn không cảm thấy lạnh, ngược lại càng vui vẻ càng khoan khoái.
Giang Chiểu tựa người bên cửa sổ, tùy ý để gió lạnh quất vào mặt, sợi tóc dính trên má, che khuất khuôn mặt nàng.
Trong viện khách điếm có vài cành hồng mai, lấp ló trong trời tuyết trông hết sức có tinh thần. Giang Chiểu nghiêng người, ánh mắt tản mạn, vài sợi tóc theo gió phất qua mặt, đẹp đến mức xuất trần thoát tục, quanh thân đều tỏa ra kinh diễm.
Đột nhiên, dưới lầu một trận động tĩnh vang lên, có mấy người lục tục tiến vào.
Ánh chiều tà rơi trên người nọ, áo choàng nguyệt sắc bọc thân, phẩm mạo phi phàm, khí chất cao quý, trong thần sắc lại mang theo vài tia phóng đãng không kiềm chế.
Giang Chiểu liếc nhìn qua liền ngẩn người.
Gác mái sương phòng bên cạnh treo đầy đèn lồng đỏ, đồng thời ánh sáng cũng chiếu lên mặt Giang Chiểu.
Người nọ lơ đãng ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau,
Yên lặng mấy phút.
Giang Chiểu “Bang” một tiếng liền hạ cánh cửa sổ xuống.
Sau khi cửa sổ đóng lại, nàng vẫn còn thấy sợ hãi không thôi. Nàng thế nhưng từ người nọ, nhìn ra bóng dáng của Trần Ôn.
……
Ánh mắt vị công tử phía dưới gác mái lại không hề thu hồi.
Y ngây ngốc sửng sốt một lúc, mới cứng ngắc quay đầu lại, hỏi thị vệ theo sau, “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Thuộc hạ nói, Vương công tử hôm kia đi Bách Hoa Lâu một chuyến, nói là đối với Tần cô nương nhất kiến chung tình.”
Hai mắt vị công tử đột nhiên phát sáng rực rỡ.
—— Đúng, chính là nhất kiến chung tình.
“Vương gia, Thái Tử đã từ Giang thành xuất phát, không thể lại trì hoãn nữa.” Lão thần phía sau nhìn không nổi, bèn lên tiếng thúc giục.
Vị công tử này chính là Thụy Vương Trần Dự.
Giọng nói lão thần hơi có vẻ hận sắt không thành thép, Phù Dung thành là đất phong của Vương gia, xảy ra thiên tai, đáng lý nên do Vương gia ứng đối mới đúng.
Vương gia lại dâng sổ con, trực tiếp gọi Thái Tử đến đây.
Nói y không có bản lĩnh, ai tin?
Lúc vừa đến Phù Dung thành, toàn thành bị thổ phỉ hoành hành, tình hình rối loạn hệt như chiến trường, Thụy Vương chỉ mất thời gian không đến hai tháng, liền khôi phục trạng thái thái bình trong Phù Dung thành như cũ.
Khiến đầu lĩnh thổ phỉ phải quỳ trước mặt y gọi một tiếng “gia”.
Có lần, y vì muốn ăn đào Giang Lăng mà hao hết tâm tư sai người đào cả gốc cây lẫn đất từ Giang Lăng vận chuyển đến đất phong của mình.
Nhìn những chuyện trước đây y làm mà xem, có biện pháp nào y không nghĩ ra được chứ?
Nếu y lưu tâm đến trận tuyết tai này, há có thể trị không xong?! Bất quá là muốn ăn vạ Thái Tử điện hạ, để bản thân rảnh rỗi tiêu sái ngồi chơi xơi nước mà thôi.
Thụy Vương bị lải nhải đến nỗi mất kiên nhẫn, xoay người đi trước, bất giác lại nhìn thoáng qua bệ cửa sổ bên trên.
Sau khi ra ngoài, ghé vào tai thị vệ vừa rồi, dặn dò: “Thay bổn vương nhìn chằm chằm, bổn vương trở về còn muốn xem mỹ nhân, biết chưa?”
Sắc mặt lão thần tái nhợt.
Thở dài một hơi lắc đầu.
……
Thời điểm cơm chiều, Trương thúc tiến vào gõ cửa, nói thời tiết lạnh, Lưu tẩu tử hầm canh thịt dê, cô nương xuống lầu ăn cho nóng, sợ bưng lên bị nguội không nói, còn lưu lại mùi vị trong phòng.
Trạm dịch không có nhiều người, trời đổ đại tuyết vật dụng khan hiếm, nguyên liệu nấu ăn cũng thiếu thốn, trước khi xuất phát, nhị cô nương Giang Châm tiếp viện Giang Chiểu cả một chiếc xe ngựa, xem như có chỗ công dụng.
Giang Chiểu đi xuống lầu.
Vừa đến đại đường, liền ở cửa nhìn thấy Ninh công tử ngày ấy ở bến tàu Giang Lăng giúp Giang gia trút giận.
Tố Vân liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Giang Chiểu lại là lần đầu tiên nhìn thấy bản nhân.
Tuy Ninh công tử cùng Giang Chiểu ngồi chung một thuyền những mấy ngày liền, nhưng lúc ấy Giang Chiểu mắc chứng say tàu, luôn nằm bẹp trên giường không dậy nổi, nên chưa từng chạm mặt. Sau khi rời thuyền lại gặp gỡ Trần Ôn, nếu không phải lúc này ngẫu nhiên tương ngộ, Giang Chiểu đã quên mất công tử mà Tố Vân nói.
“Giang cô nương.” Ninh công tử đối với Giang Chiểu chắp tay, “Ơn đi nhờ thuyền ngày ấy, tại hạ còn chưa hướng cô nương giáp mặt nói lời cảm tạ, là tại hạ thất lễ.”
Giang Chiểu nói, “Không cần khách khí, “Công tử vì Giang gia nói lí lẽ, tiểu nữ đây cũng vẫn chưa nói cảm ơn.”
Hàn huyên vài câu, Ninh công tử đột nhiên nói, “Lão phu nhân Thẩm gia nếu là nhìn thấy cô nương, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Giang Chiểu ngẩn người, “Công tử quen biết ngoại tổ mẫu của ta?”
Ninh công tử gật gật đầu, “Trước đây có đến Thẩm phủ làm khách, từng nghe lão phu nhân nhắc tới cô nương, tại hạ nghe được ra trong giọng nói của bà thật sự vô cùng nhớ cô nương.”
Giang Chiểu hỏi hắn, “Công tử là…?”
Ninh công tử chắp hai tay trước người, miệng hơi mỉm cười nói, “Thẩm gia tam nương tử là mẫu thân tại hạ. Thẩm gia lão phu nhân cũng là ngoại tổ mẫu của tại hạ.”
Giang Chiểu kinh ngạc nhìn hắn, kêu một tiếng, “Biểu ca?”
“Nhiều năm trôi qua, không ngờ biểu muội lại nhận không ra ta.”