Trần Ôn đến tìm nàng, là có việc muốn dặn dò.
“Thân thể đã khỏe chút nào chưa?” Trần Ôn mở lời trước.
Giang Chiểu gật gật đầu, “Khỏe hơn rồi.”
Trần Ôn nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, trong ánh sáng mờ ảo nửa bên mặt ửng đỏ, phân không rõ là do ánh đèn, hay là sắc da nàng vốn như thế. Tuy nhiên, cặp mắt có tinh thần hơn hôm qua rất nhiều. Trần Ôn liền nghiêm mặt nói, “Vật tư cứu tế đã cập bến, tình hình thiên tai trước mắt không đợi người. Sáng sớm ngày mai, cô sẽ lập tức rời Giang thành, cô để lại những người này cho nàng ở khách điếm, chờ nàng tĩnh dưỡng tốt rồi, hãy sớm ngày lên thuyền trở về đi.”
Giang Chiểu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bóng trên mặt đất.
Nghe xong mí mắt run rẩy, lúc ngẩng đầu, sắc mặt lại không có nửa điểm dao động, ngoan ngoãn đáp ứng, “Điện hạ công việc bận rộn, tâm tại nạn dân, thần nữ không dám chậm trễ điện hạ, điện hạ yên tâm, thần nữ đều hiểu rõ.”
Trần Ôn thần sắc nghiêm nghị, liếc mắt nói, “Vậy thì tốt.”
Dứt lời liền dừng lại một lát, tựa hồ châm chước một hồi, cuối cùng nhìn về phía Giang Chiểu, “Hai ngày trước, cô gặp qua đại công tử Thẩm gia, chân Thẩm lão phu nhân bị phong thấp, là bệnh cũ nhiều năm.”
Giang Chiểu mới đầu còn không nghe hiểu.
Nhưng khi đôi mắt Trần Ôn dừng trên mặt nàng, bình bình đạm đạm, lại mang theo hàm ý không cần nói cũng biết.
Tựa hồ nhìn thấu hết thảy.
Không tiện chọc thủng nàng mà thôi.
Giang Chiểu quanh thân đột nhiên chợt lạnh, bốn mắt nhìn nhau, nàng há miệng thở dốc, nhẹ nhàng hỏi hắn, “Điện hạ cảm thấy ta......”
Giang Chiểu đột nhiên lại trầm mặc, không nói tiếp.
Trước mắt bông tuyết bay múa, cảm giác như tất cả đều đáp trên ngực nàng, Giang Chiểu há miệng thở dốc, hít một hơi.
Rốt cuộc vẫn không nói lời nào.
Thân thể ngoại tổ mẫu ôm bệnh nhẹ, không phải là nàng nói dối. Lần trước, đích thân cữu cữu đưa tin, bất quá trong tin đúng là nhắc chân tổ mẫu bị phong thấp.
Mà điều khiến nàng khó có thể phản bác đó là, nàng xác thật không phải vì tổ mẫu thân mình ôm bệnh mà đi Phù Dung thành.
Vì sao mà đi, tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả hai người họ hàng xa của Lâm gia cũng biết, nàng là bị hắn từ hôn, sợ mất mặt nên cố ý đi Phù Dung thành tránh đầu sóng ngọn gió.
Riêng mỗi Trần Ôn hắn lại không biết.
Giang Chiểu không thích ra ngoài vào ban đêm. Lần trước ở Vạn Thọ Quan, đêm hôm ra gặp Trần Ôn, bị đông lạnh đến tay chân toàn thân đều cứng ngắc, nàng vẫn còn hãi hùng.
Giang Chiểu đang muốn từ biệt trở về phòng thì Trần Ôn đột nhiên lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong tay áo, “Cầm.”
Giang Chiểu không nhúc nhích, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Tay Trần Ôn lại nhích về phía trước một chút, bấy giờ Giang Chiểu mới nhận lấy.
Nàng nhẹ nhàng mở hộp gỗ thì thấy bên trong là một cây trâm, giống hệt cây trâm bị Lâm cô nương quăng gãy lúc trước.
Ngay cả tỉ lệ cũng giống nhau.
Tay chân Giang Chiểu càng thêm lạnh lẽo, con ngươi đột nhiên run lên, có một cổ xúc động muốn xoay người đi ngay lập tức, không muốn tiếp tục nghe Trần Ôn nói nữa.
Nàng quá hiểu biết Trần Ôn.
Mười năm qua, nàng biết hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, đồng thời hiểu rõ thói quen hắn như lòng bàn tay, biết hắn có thói sạch sẽ từ nhỏ, người khác gắp đồ ăn cho hắn, hắn nhất định không động.
Mặc dù đôi đũa đó chưa từng dùng qua.
Vì vậy, nàng trước nay cũng không dám gắp đồ ăn cho hắn.
Cũng biết hắn có thói quen trước khi bắt đầu thuyết giáo người khác, thường đặt mu bàn tay ở sau lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương.
Giống hệt như dáng vẻ hiện tại.
Giang Chiểu không muốn nghe, nhưng vẫn phải nghe. Giọng điệu Trần Ôn cũng không nghiêm khắc, rất nhẹ nhàng, rất ôn hòa, dường như đang dỗ dành nàng, “Một cây trâm mà thôi. Nếu nàng muốn, chỉ cần nói một tiếng với cô, tùy ý tới Đông Cung mà lấy, không cần cùng người khác động thủ.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Trong lòng Giang Chiểu đã có chuẩn bị, biết rõ lời hắn nói không có gì hay, nhưng vẫn rất đau.
Từng chữ như lưỡi dao sắc bén găm vào tim, đâm ngay vết thương cũ còn chưa kịp lành của nàng.
Sắc mặt Giang Chiểu nhất thời đau đến trắng bệch, môi đỏ khẽ nhếch, giống như cá mắc cạn, hàm dưới nhẹ run, hít vào mấy hơi tuyết phong lạnh buốt.
Phía sau, tay Tố Vân cầm đèn lồng đột nhiên lung lay không vững, “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống nền tuyết, tắt ngóm.
“Điện......”
Thanh âm Tố Vân có chút run run.
Giang Chiểu biết nàng ấy muốn nói gì, liền mở miệng ngăn lại. Mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hộp gỗ, hơi mỉm cười yên lặng nhìn Trần Ôn, “Điện hạ nói rất đúng, thần nữ nếu muốn, điện hạ làm sao không cho!”
Nghĩ nghĩ, hắn đối với nàng cũng khá tốt.
Ít nhất nàng muốn cái gì, hắn chưa bao giờ bủn xỉn, keo kiệt.
Hắn cũng từng bảo hộ nàng.
Vì nàng bảo hộ cây trâm kia.
Là nàng không nên sinh tham niệm, từ lúc bắt đầu nàng thật không nên suy nghĩ nhiều.
“Cây trâm này ta rất thích.” Giang Chiểu đóng chiếc hộp lại, niết móng tay đến nỗi trắng bệch, trên mặt lại tươi cười sáng lạn. Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt nàng đã thích mười năm, cũng khắc vào trong tim mười năm, nhẹ giọng dò hỏi hắn, “Để hôm nào đó thần nữ gặp được Lâm cô nương, nhất định sẽ xin lỗi nàng, được không?”- ứng dụng 𝖙y𝖙
Gió lạnh thổi qua như muốn thổi tan thanh âm của nàng bay xa.
Rồi lại không hẹn mà quay về quanh quẩn ở bên tai.
Giang Chiểu không nhìn Trần Ôn nữa. Trong lòng kỳ thật cũng không muốn hắn trả lời. Nàng sợ đau. Ánh mắt liếc nhìn màn tuyết trong đêm, yết hầu nhẹ nhàng nhúc nhích nói, “Thần nữ có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi trước, nguyện điện hạ ngày mai một đường trôi chảy.”
Giang Chiểu đối với Trần Ôn hành lễ xong, liền thẳng người lướt qua bên cạnh hắn.
Tuyết bay nghênh diện đánh tới, Giang Chiểu duỗi tay nắm thật chặt áo choàng, che thân mình kín mít, vầng sáng ngọn đèn dầu phản chiếu vào con ngươi nàng, mờ mờ thấy được tầng nước hơi hơi chớp động, nhưng trên khuôn mặt lãnh diễm vẫn khiết tịnh sạch sẽ.
Trong phòng đồ vật, Tố Vân sớm đã thu thập thỏa đáng.
Giang Chiểu đoan chính ngồi cạnh bàn tròn, an an tĩnh tĩnh chờ đợi bóng đêm trầm hạ.
Ngoài cửa sổ, từng ngọn đèn dầu lần lượt tắt đi.
Mãi đến ngọn cuối cùng cháy hết, không gian hoàn toàn chìm trong đêm tối.
Sau nửa đêm, Tố Vân nói, “Canh giờ tới rồi.”
Giang Chiểu mới đứng dậy.
Trên tay vẫn nắm chặt cây trâm mà Trần Ôn giao cho nàng, niết mạnh đến nỗi làm vết thương trong lòng bàn tay vừa mới khép chưa bao lâu lại rỉ máu.
Giang Chiểu không lấy tráp gỗ kia.
Đặt cây trâm trên bàn.
Nửa đêm, đường tuyết thật sự không dễ đi, dưới chân chỉ có một vầng sáng mỏng manh, bước chân Giang Chiểu lại không có nửa phần chậm trễ.
Đại tuyết ngừng một đêm, Trương thúc và hạ nhân Giang gia đã chờ sẵn.
Giang Chiểu lên xe ngựa, liền hỏi Trương thúc, đường sá đằng trước như thế nào, Trương thúc đáp, “Cô nương yên tâm, lão nô đã dọ qua, đoạn đường phía trước không khó đi.”
“Vậy thì xuất phát nhanh thôi.”
Giang Chiểu phân phó một tiếng.
Hơn nửa đêm, một chuỗi ngọn đèn im lặng đi xuống núi, hướng về Phù Dung thành.
Cách người nọ mỗi lúc một xa, ngực Giang Chiểu liền mỗi lúc càng thêm thoải mái.
Khi sắc trời hơi ngả màu xanh, Giang Chiểu nằm trên xe ngựa, mới rốt cuộc an tâm nhắm mắt ngủ.
……
Sáng sớm Nghiêm Thanh tiến vào bẩm báo, Kiềm Châu lục tục có bá tánh chạy ra cướp đoạt lương thực cứu tế.
Kiềm Châu lần này vẫn chưa gặp tuyết tai, nhưng năm trước xảy ra một trận ôn dịch, thu hoạch vụ mùa bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Biết Giang thành được triều đình vận chuyển lương thực cứu tế tới, liên tiếp có người hùng hổ xông vào.
Trần Ôn mới vừa thức dậy, xắn tay áo rửa tay xong, mới đáp lời Nghiêm Thanh, “Những người ăn không đủ no đều là nạn dân. Người già, nữ nhân và trẻ nhỏ phát thuế ruộng chiếu theo đầu người, tráng đinh tuổi trẻ trả thù lao ấn theo sức lao động, lần này tuyết tai đang cần nhân thủ, vừa vặn có thể sử dụng.”
Nghiêm Thanh lĩnh mệnh lui ra, công đạo xong quan viên bên dưới, lúc hắn quay về thì phát hiện toàn bộ người Giang gia không thấy bóng dáng.
Hôm nay, Thái Tử xuất phát đi Phù Dung thành cứu tế, đêm qua người nào cũng tranh thủ đánh một giấc ngon lành.
Ai ngờ người Giang gia nửa đêm lặng lẽ rời đi.
Trần Ôn nghe Nghiêm Thanh nói xong, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, sau khi nhìn kĩ biểu tình Nghiêm Thanh, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Đêm qua, hắn cố ý đi tìm nàng.
Thái độ nàng hợp tác tốt đến không thể tốt hơn.
“Bến tàu đêm qua không có thuyền xuất bến, chắc hẳn Giang cô nương đã đi Phù Dung thành.”
Sắc mặt Trần Ôn càng thêm âm trầm. Hắn không biết nàng học được nói dối từ khi nào. Đêm qua, nàng ngoan ngoãn đáp ứng, thì ra đang đánh Thái Cực với hắn.
Còn dám suốt đêm lên đường, nàng không biết nguy hiểm như thế nào sao.
Nghiêm Thanh nói xong lại đưa cho hắn một cái hộp gỗ, “Khi thủ hạ đi tìm Giang cô nương, thấy cái tráp này đặt trên bàn trong phòng, chắc là đi vội vàng, nên quên mất.”
Hộp gỗ kia đúng là cái đựng ngọc trâm đêm qua Trần Ôn đưa cho nàng.
Mới qua tay chỉ một buổi tối, Trần Ôn sao có thể không nhận ra.
Ánh mắt Trần Ôn khựng lại, duỗi tay nhận lấy, mở ra, cây trâm quả nhiên còn ở bên trong.
Thần sắc Trần Ôn đột nhiên rất khó xem, “Bang” một tiếng đóng hộp lại. Nghiêm Thanh lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc điện hạ thất thường.
“Đuổi theo.”
Trần Ôn chỉ nói một từ ngắn gọn như vậy, cũng chưa nói rõ đuổi theo là đuổi theo như thế nào.
Nghiêm Thanh rời đi, ánh mắt Trần Ôn lại lần nữa dừng ở trên tráp, con ngươi đột nhiên dừng lại, cầm tráp lên tỉ mỉ nhìn kĩ một hồi.
Trên mặt gỗ có mấy vết đen nho nhỏ đã khô.
—— là vết máu.