Đóng cửa quá vội nên Tố Vân cũng bị nàng nhốt ở bên ngoài.
Lưng Giang Chiểu tựa trên ván cửa, tim đập như trống, thở gấp liên hồi.
Ngoài cửa Tố Vân gọi một tiếng tiểu thư, nhưng Giang Chiểu không đáp.
Tiếp theo lại thêm hai tiếng đập cửa, Giang Chiểu cũng không mở.
Ngoài cửa an tĩnh một lúc, một giọng nói trầm thấp cất lên, “Là ta.”
Sống lưng Giang Chiểu không tự giác thẳng dậy.
Ban nãy nàng có thể nói ra những lời đó, là bởi vì nàng bị tức giận, chỉ muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc ra ngoài, sau khi bình tĩnh lại, chợt nhớ ra đối phương là Thái Tử, nàng không thể vô lễ như vậy.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi.
Không thể hốt lại được.
Nàng cũng không muốn thu hồi.
Giang Chiểu xoay người mở cửa ra một chút. Khoảnh khắc Trần Ôn tiến vào liền xoay lưng qua, không cho hắn nhìn mặt nàng, cũng không dám nhìn hắn có biểu tình gì.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn chầm chậm hướng tới mình.
Có thể cảm giác được hắn cách nàng rất gần.
“Điều cô nói là thật, không phải hù dọa nàng. Lúc này đang có tuyết tai. Là trận tuyết tai đầu tiên ở Phù Dung thành gần trăm năm nay. Kết quả sẽ như thế nào, ngay cả cô cũng vô pháp đoán trước. Huống chi, Phù Dung thành là vùng đất trũng thấp, từ Giang thành xuất phát, đường núi vốn là không dễ đi. Dù cho may mắn bình an đến được, cũng vô pháp bảo đảm khi nào có thể thông lộ, khi nào có thể quay về.”
Thanh âm Trần Ôn bình đạm hơn so với vừa rồi rất nhiều, đứng ngay phía sau nàng, nhìn chằm chằm bộ diêu lay động nhè nhẹ trên đầu nàng.
Lúc này mới phát hiện, đầu nàng chỉ mới cao đến ngực hắn.
Bất quá, chỉ là một tiểu cô nương.
Trần Ôn lại tiến về trước thêm hai bước, dừng bên cạnh nàng, hơi hơi cúi người, nhìn hàng mi dài còn vương vệt nước, thấp giọng nói, “Vô luận nàng đến đây là xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện tại quả thật trời đổ đại tuyết, không nên đi tiếp nữa.”
Giang Chiểu ngửi thấy được cổ hương khí bạc hà lành lạnh trên người hắn.
Thanh âm đột nhiên ôn nhuận bên tai, giống như một dòng suối nóng chảy qua băng thiên tuyết địa, bên ngoài lạnh như băng nhưng ẩn sâu phía dưới là một dòng nước ấm, chỉ chực chờ một khi ngươi nhảy vào, liền sẽ không ngoi lên nổi nữa.
Giang Chiểu biết, từ nhỏ, thiên tư Trần Ôn siêu quần, bình tĩnh giỏi kìm chế, hiểu được vô số đạo lý.
Mới vừa tròn một tuổi đã được sách phong làm Thái Tử. Ba tuổi liền dọn vào Đông Cung, mười ba tuổi bắt đầu tham dự triều chính. Hiện giờ mới vừa cập nhược quán, nhưng đã có danh vọng rất cao trong cả triều văn võ cùng bá tánh. Trên người vô cùng nội liễm và ổn trọng, so với Hoàng Thượng chỉ có hơn chứ không kém.
(nhược quán: 20 tuổi)
Đại ca ca từng nói, dáng vẻ nam nhân hoàn mỹ nhất, nên giống như là Thái Tử.
Một thân đều đầy bản lĩnh, phong thái lại còn nhẹ nhàng, ngoại hình anh tuấn phi phàm.
Nam nhân như vậy, làm gì có cô nương nào không thích.
Giang Chiểu đã từng trầm mê trong đó, không cách nào kiềm chế.
Nếu không phải bị hắn đánh đòn cảnh cáo, nàng sao có thể thanh tỉnh.
Những điều hắn nói đều là đúng đắn, hợp lý.
Nàng cũng biết hắn là suy nghĩ vì nàng, lo lắng vì an nguy của nàng.
Thế nhưng, hắn không yêu nàng.
Giang Chiểu không cùng hắn náo loạn nữa, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Được.”
Tựa hồ không khác trước kia, hắn nói gì nàng đều nghe.
……
Trần Ôn đi rồi, Tố Vân tiến vào, liền thấy Giang Chiểu ngồi ôm gối ở trên giường, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Sườn mặt sạch sẽ, ẩn ẩn sự quật cường khác xưa rất nhiều.
Rời khỏi Giang Lăng, vốn là vì tránh né hắn.
Trước khi tới đây, nàng nghĩ nếu không gặp hắn nữa, đời này nàng có thể sống tốt, còn có thể giữ lại cho mình một chút mặt mũi.
Đợi một thời gian qua đi, lúc nhắc lại hắn, nàng còn có thể mạng mẽ nói một câu, nàng không thích hắn.
Nhưng trời cao không chiều lòng người.
Nàng lại gặp gỡ. Đưa bản thân đến dưới mí mắt hắn, để hắn lại đuổi mình đi thêm một lần, găm thêm một nhát vào tim.- ứng dụng 𝖙y𝖙
Tố Vân bước đến bên cạnh nàng, còn chưa lên tiếng, liền nghe âm thanh từ cổ họng Giang Chiểu gian nan phát ra, “Hình như ta hối hận rồi.”
Kỳ thật, Trần Ôn cũng không làm sai chuyện gì.
Hắn chỉ là không thích nàng mà thôi.
Nàng cũng không trách hắn, chỉ là hối hận.
Hối hận đã thật lòng thật dạ mà thích một người như vậy.
Không chừa lại đường lui cho bản thân mà thích hắn suốt mười năm.
Nàng thật sự rất khó chịu, —— rất đau.
Nếu có thể chọn lựa một lần nữa, mười năm thích hắn, nàng tình nguyện không cần.
Ánh mắt Giang Chiểu một mảnh trống rỗng.
Rõ ràng nên đau lòng, nên khóc, nhưng hốc mắt nàng lúc này lại rất khô khốc, không chảy ra nổi nửa giọt.
Ngược lại là Tố Vân khóc đến mức thở hổn hển.
Từ khi bị từ hôn ở Vạn Thọ Quan, Tố Vân chưa từng nghe nàng nhắc lại việc này. Sau khi trở lại Giang phủ, tiểu thư liền tự nhốt mình trong phòng một ngày, từng người Giang gia cơ hồ đều đến tìm nàng an ủi, nhưng ai tiểu thư cũng không gặp, vẫn luôn buồn bã thầm lặng.
Hôm nay rốt cuộc đã mở miệng.
Cũng đã hạ quyết tâm.
Tiểu thư lúc này là thật sự ủy khuất.
Theo lời điện hạ, ai mà không biết đường sá gian nguy, nhưng nếu không phải bị điện hạ lui hôn, lão phu nhân lo lắng tiểu thư u uất muộn phiền, cũng sẽ không đuổi tiểu thư đi Phù Dung thành vào tiết cuối năm như thế này. Hiện giờ, tiểu thư đã đi đến tận đây, điện hạ lại muốn đưa nàng hồi Giang Lăng, nếu lỡ bị đồn thổi, mọi người nhất định sẽ cho rằng tiểu thư là vì theo điện hạ mà đến. Tới lúc đó, tiểu thư còn mặt mũi nào gặp người. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đạo lý của điện hạ lớn nhưng lại không có cảm tình.
Với tình trạng tiểu thư hiện giờ, có thể nào một mình trở về chứ!!!
Tố Vân hiếm khi không khuyên giải, “Tiểu thư nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Phía sau tiểu thư còn có lão phu nhân, còn có nhị thiếu gia, tương lai Giang phủ nhất định sẽ không ủy khuất tiểu thư.”
Từ nhỏ, nàng đã đi theo tiểu thư, biết mấy năm nay nàng chịu khổ không ít, nếu thật sự có thể giải thoát, đó cũng là chuyện tốt.
Giang Chiểu không nói gì.
Lại ngồi thêm chốc lát, mới quay đầu phân phó Tố Vân, “Đi bảo Trương thúc, hôm nay sau nửa đêm chúng ta sẽ xuất phát.”
Nàng không có lý nào lại trở về, lại càng không nên ngây ngốc tiếp tục dây dưa với hắn.
Nàng nghe lời hắn mười năm.
Không thể đi chân trần dẫm sàn nhà, không thể trước mặt mọi người vui cười, ăn cơm sau, uống canh trước, lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.
Hắn nói hướng đông, nàng không dám đi hướng tây.
Biết rõ hắn gắp đồ ăn cho mình là vì thuận theo Hoàng Hậu, nàng vẫn không nhịn được mà cao hứng tận mấy ngày. Thậm chí, hắn múc cho nàng canh trứng, biết rõ ăn vào sẽ nổi mụn đỏ trên cổ, cũng nhận lấy nuốt vào, chẳng từ nan.
Đã từng, nàng tôn sùng lời hắn nói như thánh chỉ.
Nàng cảm thấy bất cứ gì hắn nói đều đúng.
Nhưng lúc này,
—— nàng không muốn lại tuân theo nữa.
Giang Chiểu nghỉ ngơi một ngày, ngủ bù lấy sức. Khi bóng đêm vừa buông xuống, nàng khoác áo choàng, nói muốn đi dạo hít thở không khí.
Đa số khách điếm Giang thành đều xây dựng trên đường núi. Ra khỏi khách điếm, nhìn hướng lên trên sẽ thấy những ngọn đèn dầu thấp thoáng kéo dài, còn sáng hơn cả vầng trăng tròn và bầu trời đầy sao. Nhìn xuống bên dưới là vô số con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết rộng hẹp.
Giang Chiểu xuống lầu, từng bước đi trên đường lót đá xanh xanh ra tiền viện. Lần ra khỏi cửa này cũng là lần đầu tiên sau khi nàng rời Giang Lăng.
Tuyết rơi ban đêm, đèn dầu tuy thắp sáng trưng, nhưng không khí vô cùng quạnh quẽ.
Trong đình viện, có một gốc đa già, tuyết đọng lấp hơn phân nửa rễ cây, trên cành treo đầy lụa bố đỏ, Tố Vân quay đầu nói với Giang Chiểu, “Tiểu thư, người nhìn xem, là cây hứa nguyện.”
Không phải chùa miếu, cũng không phải đạo quan.
Chỉ là một gốc đại thụ trăm tuổi trong khách điếm. Không biết bắt đầu trở thành nơi ký thác tâm tư nguyện vọng của khách thập phương tự bao giờ.
Tố Vân nói, “Tiểu thư, nếu người muốn hứa nguyện, nô tỳ sẽ bảo tiểu nhị mang hai mảnh lụa đỏ tới, tiểu thư viết nguyện vọng ra rồi chúng ta treo lên.”
Giang Chiểu nói không muốn.
Nàng đã từng viết nguyện vọng như thế rất nhiều lần, chẳng những không thành hiện thực, còn khiến chúng cách mình càng ngày càng xa.
Lúc phụ thân bị nhốt ở Hà Bắc, nàng ước nguyện ông có thể bình an trở về.
Lúc mẫu thân xông vào vây thành tìm ông, nàng ước nguyện bọn họ có thể toàn mạng lui ra.
Thế nhưng, kết quả không một ai quay lại cả.
Năm ấy nàng bảy tuổi, Giang Hoán vừa lên ba.
Nàng ngồi bên Giang Hoán trên ngạch cửa Giang phủ, ngóng chờ bóng dáng phụ mẫu.
Mãi đến một ngày, Giang Hoán ôm nàng khóc lóc nói, hắn biết cha mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Năm ấy, nàng lại cầu thêm nguyện vọng mới. Khi Thái Tử giúp nàng đoạt lại cây trâm kia, nàng hỏi hắn là ai, Thái Tử không chút do dự đáp, “Muội là Thái Tử Phi tương lai của cô.”
Khi đó, nàng ước nguyện nàng có thể nhanh nhanh trưởng thành để làm Thái Tử Phi của hắn.
Thế nhưng vẫn không linh nghiệm.
Giang Chiểu nghĩ cả đời này, nàng sẽ không bao giờ ước nguyện nữa.
Tầm mắt Giang Chiểu thu lại, rời khỏi cây đa, chuyển sang một điểm đỏ bắt mắt chễm trệ trên nền tuyết trắng.
Hẳn là ước nguyện của ai đó từ trên cây rơi xuống.
Giang Chiểu đi qua nhặt lên, khi chuẩn bị treo trở lại thì ánh sáng đèn lồng trên tay Tố Vân chiếu rọi từng nét chữ trên mảnh lụa rất rõ ràng.
“Nguyện cùng quân vĩnh bất tương kiến.”
Giang Chiểu đứng sững trên nền tuyết, vẫn không nhúc nhích.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Giang Chiểu quay đầu thì thấy Trần Ôn khoác áo choàng màu xanh đen đang bước về phía mình.
“Điện hạ.”
Tố Vân hành lễ, Trần Ôn không mở miệng, trực tiếp bước tới trước mặt Giang Chiểu, nhìn thoáng qua mảnh lụa đỏ trong tay nàng, thấp giọng hỏi, “Muốn ước nguyện?”
Giang Chiểu gật gật đầu.
Xoay người giơ tay chuẩn bị treo lên, ai dè cành cây quá cao, Giang Chiểu nhón chân vài lần cũng không với tới.
Bỗng bên cạnh, một đôi tay vươn ra, đoạt lấy mảnh lụa trong tay nàng. Ống tay áo màu xanh lơ vòng qua đỉnh đầu nhẹ nhàng treo lên.
Trong nháy mắt, Trần Ôn vươn hai tay ra, Giang Chiểu liền né tránh hắn.
Hai chân không tự giác bước về trước hai bước, không dấu vết bảo trì khoảng cách với hắn.
Trần Ôn treo xong mảnh lụa, rũ mắt nhìn nàng.
Giang Chiểu ngẩng đầu, khóe môi cong lên như nửa vầng trăng non.
“Đa tạ điện hạ.”
Nụ cười tươi tắn, thanh khiết, là sự thoải mái sau khi được giải thoát.
Trong lòng Trần Ôn bất giác cảm thấy khác thường, rồi lại không biết không đúng ở chỗ nào.