Thái Tử Vả Mặt Hàng Ngày

CHƯƠNG 4: BÙNG NỔ


4 tháng

trướctiếp

 

Người trên bến tàu lạnh mắt nhìn Giang Chiểu, đúng là Thái Tử Trần Ôn.

Sau đêm gặp Giang Chiểu ở Vạn Thọ Quan, Trần Ôn thu được sổ con Thụy Vương trình lên bẩm báo chuyện tuyết tai, suốt đêm liền xuống núi chạy tới đất Thục.

Chỉ tới Giang thành trước Giang Chiểu ba ngày.

Hôm nay, vật dụng từ Giang Lăng lần lượt vận chuyển tới, Trần Ôn đích thân đến bến tàu đốc thúc. Hắn nhìn tất cả thuyền đò trên sông một lượt, liền vô tình thấy thuyền Giang gia.

Lúc bắt gặp thân ảnh mảnh khảnh kia, nháy mắt trên mặt Trần Ôn phủ một tầng sương lạnh.

Hai mắt hắn nhìn thẳng hướng về phía Giang Chiểu.

Hôm nay, tuyết không lớn như hôm qua. Vài bông tuyết nho nhỏ rơi trên tóc Giang Chiểu. Nàng ngây ngốc đứng một chỗ, mắt nhìn người kia từ từ tiến gần.

Ngày thuyền nhổ neo, Tố Vân từ miệng Ninh công tử biết được, Thái Tử Trần Ôn đi đất Thục cứu tế.

Nhưng lúc đó, Giang Chiểu bị say sóng, thần trí mơ hồ, Tố Vân nói gì, nàng căn bản không nghe vào.

Sau đó, tinh thần càng không dậy nổi.

Hiện giờ, thình lình tái kiến gương mặt này trên thuyền, quanh thân bất giác cảm thấy ớn lạnh.

Trần Ôn rất cao, Giang Chiểu đứng thẳng cũng chỉ đến ngực hắn, thân ảnh tinh tế đơn bạc, đứng trước mặt Trần Ôn càng có vẻ yếu đuối mong manh.

Giang Chiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tuyết bay phất qua gương mặt vẫn một vẻ lạnh nhạt như cũ.

Đều nói đương kim Thái Tử, thân thể lớn lên giống Hoàng Thượng, ngũ quan lại tinh xảo giống Hoàng Hậu, nhưng Giang Chiểu lại cảm thấy đôi đồng tử đen nhánh kia không giống một ai.

Khi thì thâm thúy như sao trời cuồn cuộn, làm người nhìn không thấu.

Khi lại thanh lãnh như nước suối, hơi thở lạnh lẽo ập vào trước mặt.

“Đi đâu?”

Ngữ khí Trần Ôn hững hờ.

Gió trên bến tàu quét qua mặt Giang Chiểu, chóp mũi lạnh đến mức đóng một lớp sương mỏng, như nụ sen mới mọc, vừa sạch sẽ lại mang vài phần diễm lệ.

Giang Chiểu hít một hơi, nhưng nàng còn chưa mở miệng, lại nghe thấy hắn chất vấn, “Ở đây tuyết lớn, nàng không biết à?”

Thanh âm nghiêm khắc, ánh mắt cũng lạnh đến đáng sợ.

Giang Chiểu thất thần, tim như muốn ngừng đập.

Lời nói lạnh băng lại một lần nữa vang lên, “Thiên tai trước mặt, vạn sự khó liệu, há có thể coi như trò đùa, lại theo tới đây hồ nháo.”

Ngực Giang Chiểu đột nhiên như bị thiêu đốt.

Cảm giác khó chịu còn hơn lúc bị say sóng.

Giang Chiểu nhớ lại.

Mười năm qua, hắn đi nơi nào, nàng liền theo đến nơi đó, không biết khi nào đã trở thành thói quen, mới có thể làm hắn hiểu lầm.

Nhưng lần này nàng muốn nói cho hắn biết, nếu sớm biết hắn có mặt tại đây,

—— nàng sẽ không tới.

Giang Chiểu đã nôn suốt mấy ngày trên thuyền, thân mình vốn cực kỳ suy yếu, hiện giờ trong lòng lăn lộn mấy phên, cảm giác say tàu lại phát tác, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch hệt như tuyết  —— trông rất dọa người.- ứng dụng 𝖙y𝖙

Mày Trần Ôn nhíu chặt, đang muốn hỏi tiếp, lại thấy nàng xoay người qua, khom lưng nôn mửa.

Tuy biết thất lễ, nhưng Giang Chiểu không ghìm được phản ứng của mình, nửa ôm lấy tấm thân đơn bạc, nhịn không được run rẩy.

Tố Vân đằng sau cuống quýt tiến lên, muốn đỡ nàng, lại bị Trần Ôn duỗi tay trước một bước nâng dậy, để nàng dựa vào khuỷu tay hắn.

Thân mình Giang Chiểu rất gầy yếu, tựa vào cánh tay hắn lung lay, xúc cảm mềm mại không xương.

Trần Ôn sắc mặt càng thêm âm trầm.

Sau khi hết nôn, Giang Chiểu phảng phất như bị lột mất một lớp da, trước mắt từng chút biến thành màu đen, dồn dập ập tới, đột nhiên một bàn tay chìa ra một chiếc khăn lụa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trên khăn thoang thoảng mùi hương bạc hà thanh lãnh.

Giang Chiểu nhận ra mùi hương này.

—— không tiếp.

Ý thức được mình đang trong lòng ngực hắn, Giang Chiểu miễn cưỡng đứng thẳng người, lui về sau hai bước, nhanh chóng xin lỗi Trần Ôn, “Là thần nữ thất lễ, làm ô uế điện hạ.”

Giang Chiểu sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu hổ phách lại mang theo vài tia quật cường.

Nhưng mà sự quật cường lại kiên trì không bao lâu.

Cả người nàng liền thẳng tắp ngã xuống, đầu nện vào ngực Trần Ôn.

……

Giang Chiểu mở mắt lần nữa, đã là buổi tối.

Giang thành về đêm, mặc dù là có tuyết, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, đèn lồng đỏ rực treo vòng quanh khách điếm, tầng tầng lớp lớp tương giao, tạo thành ánh sáng hồng rực rỡ.

Rời khỏi mặt sông, Giang Chiểu không còn cảm giác choáng váng, sắc mặt tốt lên rất nhiều.

Tố Vân thấy nàng tỉnh, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.

Khi đút Giang Chiểu uống canh, Tố Vân rốt cuộc không nhịn nổi, bèn nhắc đến Trần Ôn, “Hôm nay tiểu thư té xỉu, thật sự dọa nô tỳ sợ muốn chết. Cũng may có điện hạ ở đó, nô tỳ lần đầu tiên thấy điện hạ sốt ruột như vậy, không chút chần chừ ôm tiểu thư lên xe ngựa đó.”

Trước khi té xỉu, Giang Chiểu đại khái nhớ rõ ràng tình huống lúc ấy.

Biết mình hiện giờ lại phiền đến hắn, Giang Chiểu có thể tưởng tượng sắc mặt Trần Ôn đen cỡ nào.

Tố Vân là người vô tư, chỉ thấy mặt ngoài, nàng há có thể ngây thơ hùa theo. Những thứ đã ngấm vào trong cốt tủy, đau đớn còn sót lại trên người, làm sao nàng còn chưa phân rõ hiện thực.

Trước khi lên thuyền, những lời hai bà tử kia quả thật có điểm không sai.

Giang gia có ân cứu mạng với hoàng thất.

Thế nhưng, mấy năm này, Trần Ôn đã trả không ít ân tình.

Giang Chiểu hỏi Tố Vân hiện giờ chỗ nghỉ chân ở đâu, Tố Vân nói khách điếm này là Thái Tử an bài, “Điện hạ trước khi rời đi còn nói, muốn tiểu thư nghỉ thêm hai ngày, dưỡng tốt thân thể rồi lại nói.”

Giang Chiểu đợi không được hai ngày.

Nàng không muốn tái kiến Trần Ôn.

Dùng xong cơm, Giang Chiểu liền sai Tố Vân gọi Trương thúc tới, “Đêm nay, thu thập đồ đạc, nhìn xem có thiếu gì thì nhanh chóng bổ sung, ngày mai chúng ta liền xuất phát.”

Giang Chiểu chưa bao giờ nghĩ có một ngày, nàng sợ gặp Trần Ôn như vậy.

Nhị tỷ tỷ từng hỏi nàng, thích một người là cảm giác gì.

Giang Chiểu đáp, là muốn ở bên hắn mọi lúc.

Nhưng hôm nay, nàng lại chỉ muốn cách xa hắn, càng xa càng tốt.

Giang Chiểu muốn như thế nhưng lại không được như nguyện.

Hôm sau, sau khi thu thập tất cả thỏa đáng, Giang Chiểu mở cửa, không ngờ lại bị Trần Ôn chắn đường. Sắc mặt hắn lạnh như hàn băng, rõ ràng không có kiên nhẫn như hôm qua. “Lời hôm qua cô nói, xem ra nàng không nghe vào.”

“Hôm nay, cô liền nói rõ, đại tuyết chưa dừng, nơi này đang gặp tai hoạ, trên đường sẽ phát sinh chuyện gì, không ai đoán được. Nàng hẳn nên nghe lời, trước tiên ở khách điếm nghỉ ngơi hai ngày, đợi thân thể khôi phục, cô lại phái thuyền đưa nàng về Giang Lăng.”

Trần Ôn nói xong cũng không đợi Giang Chiểu đồng ý, xoay lưng sai người canh giữ ở trước cửa phòng Giang Chiểu.

Từ lúc Giang Chiểu rời thuyền đến giờ luôn thấy nghẹn uất, kìm hãm tới thời khắc này, rốt cuộc nàng nhịn không được nữa.

“Điện hạ đừng quá khi dễ người khác.”

Giang Chiểu nắm chặt tay, nói với tấm lưng kia xong, nước mắt đột nhiên trào lên, thân mình run rẩy.

Bước chân người đằng trước cứng đờ, ngoái đầu lại.

Giang Chiểu chưa bao giờ khóc ở trước mặt hắn.

Đây là lần đầu tiên.

Ngày xưa nàng thấy hắn, luôn lộ vẻ tươi cười, thái độ ôn hòa, cực lực lấy lòng hắn, làm sao dám khóc, chọc hắn không cao hứng.

Trần Ôn đại khái cũng không đoán được nàng phản ứng như vậy, bước chân dừng lại, xoay người nhìn nàng. Giang Chiểu nghiêng mặt đi, giơ tay lau nước mắt.

Trần Ôn không giỏi xử lý chuyện nam nữ, nhưng cũng biết, Giang Chiểu là bị hắn chọc khóc.

“Cô khi dễ nàng?”

Trần Ôn thanh âm khó có được nhu hòa một chút.

Giang Chiểu trong lòng nghẹn đến phát cuồng, nhất thời cũng bất chấp tất cả, tiếp lời hắn, “Điện hạ nếu không phải khi dễ người khác, sao lại vô duyên vô cớ tự ý thay đổi hành trình của một cô nương. Cứ cho là tuyết tai ảnh hưởng đường sá bất trắc, không an toàn, thì liên quan gì đến điện hạ. Điện hạ ngăn trở ta như vậy, đơn giản chính là cảm thấy ta từ Giang Lăng tới đây là vì điện hạ, phải không? Nếu như thế, ta đây không ngại nói rõ với điện hạ, thân thể lão phu nhân Thẩm gia đang ôm bệnh nhẹ, chuyến này ta đi Phù Dung thành là để thăm hỏi, không phải muốn cùng điện hạ dây dưa mà đến.”

Mười năm qua, đây là lần đầu Giang Chiểu phát cáu ở trước mặt hắn cũng là lần đầu lớn tiếng nói chuyện với hắn. Uỷ khuất trong lòng một khi phá mở, liền như hồng thủy tuôn trào, muốn dừng cũng dừng không được.

Giang Chiểu khóc như mèo hoa, thấy không rõ biểu tình của Trần Ôn, trực tiếp nói thêm, “Không dối gạt điện hạ, nếu ta sớm biết điện hạ cũng ở đây, nhất định sẽ không đến.”

Cửa khách điếm đứng đầy người.

Hạ nhân Giang gia chờ Giang Chiểu xuất phát, còn có thủ hạ binh tướng của Trần Ôn.

Thấy một màn này, ai cũng không dám thở mạnh.

Lời Giang Chiểu làm mọi người ngớ ra, bao gồm Trần Ôn cũng nhất thời quên luôn phản ứng, mà chính chủ lại quay vào phòng, “Phanh” một tiếng đóng sập cửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp