Một khối tuyết đọng ở đầu cành thanh tùng rơi xuống, nện trúng đôi ủng màu đen, vang lên âm thanh “lạch xạch” rầu rĩ nặng nề. Chủ nhân đôi chân lại không hề nhúc nhích, phảng phất giống như bị khảm chặt trên nền tuyết, cả thân mình lẫn sắc mặt đều cứng đờ.
Nghiêm Thanh ngồi xổm xuống giúp Trần Ôn phủi lớp tuyết rơi trên ủng, một chút cũng không dám nhìn sắc mặt chủ tử.
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
—— Hay. Hay lắm!
Trần Ôn đứng trong chốc lát, sắc mặt hơi khó coi. Lúc này một trận gió từ đâu bất chợt thổi tới, quét ngang mặt hắn như dao nhỏ cắt qua, cả da lẫn thịt đều đau xót, băng hàn trực tiếp xộc vào trong lòng, khiến hắn phải há mồm hít một ngụm trường khí.
Vì muốn xin lỗi nàng.
Vì muốn nàng hả giận.
Hắn từ vương phủ chạy đến Thẩm gia, lại từ Thẩm gia chạy đến Đổng gia, xe ngựa vòng non nửa cái Phù Dung thành, gần tới trước mặt nàng rồi, lại nghe nàng nói một câu như thế.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play