Mọi người sống chết đều hướng tới Giang Lăng mà đi, Thẩm Sương thật không hiểu Giang Chiểu vì sao cứ phải lủi đến Phù Dung thành.
Theo nàng thấy, Thái Tử điện hạ cũng không phải vô tình đối với biểu muội. Hôm qua mời muội ấy đi xem diễn, hôm nay lại tới Thẩm gia tìm. Tuy nàng không biết ngọn nguồn tại sao có đồn đãi từ hôn, nhưng nàng có thể nhìn ra, điện hạ quả thật có tâm muốn vãn hồi.
Phù Dung thành này, nếu biểu muội tạm thời muốn ở cũng không có gì, nhưng chung quy vẫn nên hồi Giang Lăng. Thẩm Sương sớm nghĩ kỹ rồi, nếu là đầu xuân năm sau biểu muội hồi Giang Lăng, nàng sẽ nài nỉ xem có thể đưa mình theo cùng hay không.
Giang gia lão gia tử là tể tướng, vị hôn phu biểu muội lại là Thái Tử, vô luận thế nào, nàng đi Giang Lăng tìm một cửa hôn sự, cũng tốt hơn so ở Phù Dung thành.
Biểu muội tốt, nàng mới có thể tốt.
Nếu biểu muội gả cho Ninh biểu ca, hoặc là y quan, nàng đời này sợ là không trông cậy vào được rồi.
Vì vậy, hôm nay Thẩm Sương mới cả gan ngăn cản Thái Tử điện hạ.
Thẩm Sương nói xong rũ mắt uốn gối, cũng không dám nhiều thêm nửa chữ. Nghiêm Thanh sửng sốt một lát, mới quay đầu lại nhìn về phía Trần Ôn, thấy sắc mặt điện hạ bình thường. Hắn vén mành lên xe ngựa, liền xoay người sang nói với Thẩm Sương, “Đa tạ Thẩm cô nương.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play