Tuyết đầu mùa năm ấy, nàng chạy nhầm vào sân viện, gặp được một nam hài.
Nàng hỏi Huỳnh cô cô đó là ai, Huỳnh cô cô nói chỉ là người không đâu, sau đó thấy nàng hỏi nhiều, Huỳnh cô cô qua loa lấy lệ nói là bà con xa trong gia tộc nàng, “Hắn là ca ca ta?” Huỳnh cô cô liền bừa gật đầu, từ đó nàng tin là thật.
Sau đó, nàng trộm hỏi cung nữ, vì sao tay người lại giống vỏ cây, cung nữ cười nói, “Công chúa không biết, làm gì có ai sinh ra bàn tay giống vỏ cây. Đó là bởi vì trời lạnh, bị đông lạnh nên trông như thế.” Văn Nhạc sửng sốt, nàng không hiểu đã là thân thích với nàng, sao còn chịu khổ như vậy. Thế nên mặc kệ Huỳnh cô cô khuyên bảo, nàng phái mấy cung nữ và thái giám mang hai sọt than cho Ngô Duẫn, “Sau này phải chăm sóc hắn cho tốt, mất công thiên hạ lại nói phụ hoàng mẫu hậu khắt khe người ta.”
Văn Nhạc cũng không biết, Ngô Duẫn bị như thế là bởi vì Ngô hậu làm khó hắn. Mỗi một thị vệ bà tử bên cạnh đều bị Ngô hậu mua chuộc. Khi cung nữ Văn Nhạc phái đi chạy về bẩm báo Ngô Duẫn ngã xuống hồ nước, hiện tại đang sốt, Văn Nhạc lập tức chạy tới.
Ngô Duẫn nằm ở trên giường, đệm chăn mỏng manh, trùm kín cả người nhưng vẫn phát run. Thấy thế, Văn Nhạc lập tức sai người trở về lấy đệm chăn cho hắn, cung nữ lúng túng khó xử, nói rằng lúc này sợ là không có sẵn, Văn Nhạc liền bảo cung nữ trực tiếp lấy chăn vân cẩm của nàng mang đến.
Thái y cũng là Văn Nhạc gọi tới.
Sang hôm sau, Văn Nhạc lại đến thăm, Ngô Duẫn đã hạ sốt hơn phân nửa. Văn Nhạc đưa áo choàng trong tay cho Ngô Duẫn, “Ca ca mặc cái này sẽ không thấy lạnh nữa.” Áo choàng là nàng cố ý lấy trộm từ chỗ nhị ca. Thấy Ngô Duẫn ngây ngốc nhìn mình không nhận, nàng liền đi qua nhón mũi chân khoác áo lên người hắn, dắt tay hắn đi ra cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT