Văn Nhạc nhìn hắn lắc lắc đầu. Nếu là sau khi hiểu chuyện, nàng gặp một khuôn mặt như vậy, chắc chắn sẽ nhớ rõ. Bây giờ nàng không nhớ chút gì, có nghĩa là sự việc xảy ra từ rất lâu.
Văn Nhạc cố gắng suy nghĩ, Ngô Duẫn lại không muốn nói, hắn lôi kéo nàng đi về phía trước, “Nhớ không được cũng tốt.” Văn Nhạc tò mò vô cùng, bám lấy cánh tay Ngô Duẫn, “Ngươi nói cho ta biết đi.”
Ngô Duẫn không đáp, tiếp tục đi về phía trước. Dưới ánh trăng, hai chiếc bóng chồng chéo lên nhau dưới hành lang, Văn Nhạc chỉ quan tâm hỏi cho đến cùng, không hề để ý cử chỉ của mình hiện giờ không thỏa đáng. Nàng ôm lấy cánh tay Ngô Duẫn, tì cả nửa thân mình lên, nghiêng đầu hỏi hắn, “Có phải ta đã cứu ngươi hay không?”
Ngô Duẫn rũ mắt, ánh trăng mông lung như lớp lụa mỏng chiếu vào gương mặt nàng. Tuy lớn lên, nàng đã thay hình đổi dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng năm đó, Ngô duẫn ôm eo nàng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừm.”
Tâm trạng Văn Nhạc vô cùng hứng khởi. Có nhớ hay không, không quan trọng, kết quả này làm nàng cực kỳ vừa lòng, không ngờ mình tuổi nhỏ đã tích được phúc phận lớn như vậy.
Ân cứu mạng đó nha!!! Đời này nàng đã là kẻ thắng.
Ngô Duẫn nhìn nàng, khóe môi nhịn không được cong lên, thấy hai mắt nàng sáng lên, vô cùng giảo hoạt, biết nàng lại tính toán gì đó, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play