Văn Nhạc quay đầu đi, lí nhí nói, “Ta đâu có nói Thái Tử điện hạ.”
Ngô Duẫn duỗi tay xoay mặt nàng lại, nhìn hàng mi nàng chớp chớp. Từ đêm trung thu đến nay đã năm ngày không gặp, hắn nhớ nàng đến nỗi nhìn đâu cũng thấy mặt nàng hiện lên trước mắt, xua đi không được.
Khi hắn sắp xếp xong tất cả sự vụ, vội vàng chạy tới, thị vệ giữ cửa lại khó xử nói, “Công chúa nói thân mình không khoẻ, mấy ngày nay không được cho ai vào điện, còn nói, nói đặc biệt là tam, tam điện hạ không thể vào.”
Thời điểm Văn Nhạc phân phó, Ngô Duẫn còn chưa được phong làm Thái Tử, tam điện hạ là ai thị vệ đều biết. Hắn tự biết hai bên đều đắc tội không nổi, nên thuật lại nguyên văn cho Ngô Duẫn.
Nếu Ngô Duẫn thật muốn vào, thị vệ cũng không dám cản trở hắn, nhưng mà Ngô Duẫn lại không vào, chỉ mượn danh mẫu phi sai người truyền lời, dụ nàng ngoan ngoãn đi ra.
Ngô Duẫn từ đầu đã dựa vào vách tường ở cửa điện đối diện chờ nàng. Lúc thấy nàng thần sắc nhàn nhã, chân bước tung tăng đi ra, biết ngay mấy ngày nay nàng đã sớm quên mình sạch sẽ.
Cằm Văn Nhạc bị hắn nhéo, lòng bàn tay nóng bỏng cọ ở trên mặt nàng, Ngô Duẫn càng lúc càng sáp đến gần, khiến mặt Văn Nhạc nóng lên, mới thử giãy giụa liền bị Ngô Duẫn siết chặt tay kéo sát vào người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng nói, “Nàng giảo biện thật đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play