Bộ dáng cúi đầu rũ mắt ngoan ngoãn, nhìn giống như trước mà cũng không giống như trước.

Trần Ôn nhìn chằm chằm nàng thật lâu.

Trên nền tuyết lạnh băng, một mùi hương thảo dược thanh khiết ẩn ẩn toả ra, rất nhạt, như u lan.

Trần Ôn vô cùng quen thuộc mùi hương này. Tuy không biết nó bắt đầu từ khi nào lởn vởn vờn quanh chính mình, nhưng hắn khẳng định đã có từ rất lâu.

Gió lạnh đột nhiên nhấc lên góc áo nàng, Trần Ôn liếc mắt thấy đôi tay nàng gắt gao nắm chặt, làn da trắng nõn ẩn ẩn xanh tím, cơn lạnh lẽo đập vào mắt, phảng phất như sự lạnh lẽo trên người nàng, cũng truyền vài phần lại đây.

Lòng bàn tay sau lưng Trần Ôn khẽ nắm thành quyền, lúc này mới lui ra phía sau một bước, không hỏi gì nữa, chỉ thấp giọng nói, “Bên ngoài trời lạnh, nàng về phòng đi.”

Trên phiến đá xanh còn đọng nước tuyết, in lại một vài dấu chân nhợt nhạt.

Tận đến khi đôi ủng thêu tường vân bằng tơ vàng hoàn toàn rút khỏi tầm mắt, Giang Chiểu mới ngẩng đầu nhìn theo thân ảnh xanh lơ dần dần đi xa. Trần Ôn không vào đại sảnh, mà lập tức bước thẳng ra khỏi đại môn Thẩm gia.

Giang Chiểu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mất mười năm, cuối cùng nàng cũng học được hai chữ cự tuyệt. Quả thật không khó như nàng tưởng tượng.

Thân ảnh hồng mai lặng lẽ đứng trên nền tuyết, hơi ngước mắt, lại ngoái đầu nhìn ngó xung quanh, không có nửa điểm quyến luyến, con ngươi thanh triệt, sạch sẽ khiến khuôn mặt càng thêm lãnh diễm mê hoặc.

Đứng sau màn trúc, ánh mắt Thụy Vương định thần, thân thể giống như bị trúng ma chú, nhất thời không thể động đậy, nhìn chằm chằm đến ngu dại. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người ngăn trở, Thụy Vương tức giận liếc sang, thì thấy Ninh Đình An thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên nhìn y.

Ánh mắt hệt như cái hôm hắn nói, Giang Chiểu là tẩu tử tương lai của y.

Dưới mông Thụy Vương tức khắc như nạm bạc đinh. Y đột ngột ngồi dậy, vài bước đi thẳng ra cửa, gió lạnh thổi tới, thần trí mới hơi tỉnh táo một chút.

Đúng lúc Giang Chiểu quay đầu lại.

Tầm mắt hai người vừa vặn chạm nhau lần nữa.

Thần sắc Giang Chiểu ngốc lăng trong giây lát, sau đó vội vàng cúi đầu hành lễ, đang muốn dời bước đi tiếp, hai tiếng “Tẩu tử” đột ngột phát ra làm nàng ngừng lại.

Khoảnh khắc mắt đối mắt vừa rồi, Giang Chiểu liền cảm thấy có vài phần quen thuộc, lục lọi trí nhớ một phen mới nhớ ra là người ngày ấy ở khách điếm, nàng vô tình liếc mắt đụng phải.

Khi ấy, nàng từ trên người y thấy được bóng dáng tương tự Trần Ôn vài phần, hiện giờ lại gọi nàng tẩu tử, nam nhân trước mặt là ai, cũng không khó đoán.

Giang Chiểu lại lần nữa cúi đầu hành lễ, “Thần nữ bái kiến Vương gia.”

Thụy Vương trong ấn tượng của Giang Chiểu vô cùng mờ nhạt. Tuy mười bốn tuổi y mới rời khỏi Giang Lăng, nàng cũng từng nhiều lần vào cung. Nhưng mười năm qua, trong mắt nàng chỉ có Trần Ôn, vì thế không chú ý đến Thụy Vương nhiều.

“Tẩu tẩu lúc này mới nhận ra bổn vương.” Thụy Vương bước tới trước mặt nàng. Thân hình thấp hơn Trần Ôn một chút, nhưng vẫn cao hơn Giang Chiểu nửa cái đầu.

Thụy Vương nói như vậy, Giang Chiểu liền biết y cũng nhớ lần trước ở trạm dịch chạm mặt từ xa.

Giang Chiểu nhẹ cong khoé môi, trên mặt thần sắc cũng không nhiệt tình như Thụy Vương, thanh thanh đạm đạm, cũng không cố tình sửa đúng xưng hô, hữu lễ đáp lại, “Ngày ấy là mắt thần nữ vụng về, đã thất lễ, mong Vương gia thứ lỗi.”

Giang Chiểu không đứng lại nữa.

Dứt lời, nàng liền xoay người, bước chân vội vàng quay về Trúc Uyển. Làn váy thêu đóa mẫu đơn trắng ẩn sau áo choàng lộ ra, như tuyết liên trên băng, vừa bạch khiết vừa cao ngạo.

……

Ngày đó, sau khi ba người rời đi, Thẩm lão phu nhân liền gọi Thẩm đại gia vào phòng.

“Quy củ Thẩm gia có phải ngươi đã quên rồi không?” Thẩm lão phu nhân hỏi thẳng một câu, không quanh co dài dòng.

Hôm nay, Chu di nương bày chiêu trò khôn lỏi, há có thể qua được đôi mắt bà. Thẩm lão phu nhân tức giận không nhẹ. Chiểu tỷ nhi ngàn dặm xa xôi tới Thẩm gia, là vì tránh mặt Thái Tử, kết quả trực tiếp đưa người đến tận mặt nàng. - Azi [T.Y.T]

Sao có thể không bực bội!!

Thẩm đại gia vừa ra khỏi viện lão phu nhân liền đi tìm Thẩm phu nhân. Lúc đó, ông liếc mắt ra hiệu, vốn muốn Thẩm phu nhân chỉ thông báo cho Giang Chiểu một tiếng.

Ai biết bốn cô nương cùng đến.

“Trước khi lão gia giáo huấn người khác, nên ngẫm lại cẩn thận. Loại chuyện này, ai có thể làm được.” Thẩm phu nhân cũng không có sắc mặt tốt.

Người bà phái đi được nửa đường, bốn cô nương đã xuất hiện.

Đại cô nương, nhị cô nương đã định hôn, chỉ còn tam cô nương vẫn chưa. Hôm nay, người tới chính là Thái Tử cùng Vương gia, đường đột chạy tới như vậy, ý đồ là gì, cũng không khó đoán.

“Tâm ngươi bị mỡ heo che rồi à?” Thẩm lão gia xông vào phòng Chu di nương, sắc mặt ám đen.

Chu di nương biết việc này không thể lường gạt cho qua được, cũng không nghĩ lường gạt, vành mắt đỏ lên, tỏ vẻ ủy khuất, “Còn không phải là vì thiếp suy nghĩ cho cô nương nhà ta sao!!”

Thẩm đại gia liếc mắt một cái, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Thẩm gia ta nhiều đời hành y, không cầu phú quý. Nếu thật mưu đồ cái gì, năm đó công lao tứ muội muội tạo lập, cũng đủ làm Thẩm gia ta một bước lên trời. Nhưng nương cự tuyệt Hoàng Thượng ban thưởng, chỉ muốn yên ổn tại Phù Dung thành, sống một cuộc đời bình bình đạm đạm, ngươi lại nảy sinh mưu ma chước quỷ gì hả?”

Bốn chữ bình bình đạm đạm, Chi di nương mấy năm nay nghe đến phát chán. Người sống một đời, có ai lại không muốn trở nên nổi bật, phong cảnh một phen.

Chu di nương ngày thường lo ngại người khác trong nhà, nên không dám để lộ tâm tư. Hiện giờ, nghe những lời Thẩm lão gia vừa nói, trong lòng bỗng chốc bừng lên cơn tức, cắn răng nói, “Đó là do nương không cần, còn oán ai.”

Tiếng nói vừa dứt liền ăn một bạt tai.

Sau đó, tam cô nương bị cấm túc. Ngày thứ hai, Giang Chiểu nghe nhị cô nương nói mới biết.

Khi Giang Chiểu đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân, bà chợt nhớ ra tráp gỗ mấy ngày trước Giang Chiểu vô tình tìm thấy, “Hôm nay trời đã bớt lạnh nhiều, ta sẽ bảo Tụng ca nhi đi cùng con mang cái tráp kia đến chỗ thợ rèn.”

Giang Chiểu nói, “Ngoại tổ mẫu, người cho tam tỷ tỷ đi chung với con đi. Trên đường có người trò chuyện với nhau.”

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng một cái, sủng nịch nói, “Con đó…. Người ta nói những người sợi tóc mỏng, tâm tư cũng tinh tế. Ta biết tính tình con từ nhỏ mềm yếu, tâm địa thiện lương.”

Thẩm lão phu nhân lại nghĩ tới chuyện từ hôn, “Đã nói từ hôn, thư từ hôn cũng nên hạ xuống mới phải. Thế nhưng, hôm qua Thái Tử tự mình tới Thẩm gia, lão bà ta thật nhìn không ra hắn có chủ ý gì.”

Giang Chiểu cúi đầu không nói.

Thẩm lão phu nhân nhìn nàng lại thấy đau lòng. Bà cầm tay nàng, ngữ khí càng thêm ôn hòa, “Chờ sang năm, ta sẽ gửi tin cho lão phu nhân Giang gia, Hoàng Thượng nếu chưa hạ thư từ hôn, ta sẽ đích thân đi đòi. Cứ mãi tiếp tục thế này, người thiệt thòi chính là con. Chờ thư từ hôn tới, ta sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt ở Phù Dung thành. So với Giang Lăng, Phù Dung thành non xanh nước biếc, càng thích hợp với con. Dù gì, đại tỷ Giang gia của con cũng gả đến đây, sau này dẫu ta có buông tay về tây, bất luận là Thẩm gia hay là Giang gia, con ở bên này đều có người chiếu ứng.”

Giang Chiểu nghe Thẩm lão phu nhân nói xong, ghé đầu vào ngực bà, nhẹ giọng nói, “Tổ mẫu đừng vì con mà nhọc lòng, con không khổ.”

Ngày tháng đau khổ đều qua rồi.

……

Sáng sớm, tam cô nương Thẩm Sương đã có mặt ở Trúc Uyển.

Trước khi tới, còn cố ý ăn vận trang điểm kĩ càng một phen, từ đầu đến chân, cái gì cũng mới.

Váy dài lụa thêu hoa bằng tơ vàng, bên ngoài một kiện áo choàng phết đất màu thiển phấn, lớp lông hồ ly trắng ngần viền mép áo, tầng trong dùng chính là tơ tằm thượng đẳng.

Tố Vân hai mắt sáng ngời, một mặt mời nàng vào nhà, một mặt luôn miệng khen, “Tam tiểu thư hôm nay thật là xinh đẹp.”

Giang Chiểu còn đang chuẩn bị. Sau khi tới Phù Dung thành, nàng đột nhiên thích tết bím tóc, đầu tóc cột cao, chỉ cắm duy nhất một cây trâm bạch ngọc, nhìn đơn giản, nhưng bạch ngọc được khảm trên trâm là bích ngọc, giá trị liên thành.

“Biểu muội, cây trâm này của muội thật là đẹp mắt.” Thẩm Sương đi đến phía sau nàng, nhìn thấy viên đá quý rạng rỡ, không nỡ rời mắt.

Tuy Thẩm lão phu nhân cả đời đơn giản, ngày thường đối với vấn đề ăn mặc của các cô nương cũng không hà khắc, nhưng so với Giang gia ở Giang Lăng, vẫn còn kém xa.

Trên đầu Thẩm Sương hôm nay cài một cây kim xoa.

Giang Chiểu cười cười, đứng dậy chọn một cây trâm hồng bảo thạch trong hộp trang sức, xoay người bảo Tố Vân cài giúp Thẩm Sương.

“Đưa cho tam tỷ tỷ.”

Hôm mới đến Thẩm gia, Giang Chiểu đã tặng lễ, các cô nương Thẩm gia mỗi người một chiếc vòng ngọc, các ca nhi là ngọc bội.

Hôm nay, đột nhiên tặng thêm cho tam cô nương một cây trâm, Thẩm Sương tuy cũng không rời được mắt, nhưng vẫn là biết lễ nghĩa, liên tục xua tay từ chối, “Vật này của muội muội quá quý trọng, tỷ tỷ nào dám nhận.”

Tố Vân không nghe nàng, trực tiếp giúp nàng cắm lên tóc, “Tam tiểu thư, người xem, người cài lên rất đẹp, người hãy nhân đi. Tiểu thư trong phòng còn nhiều lắm!”

Vốn là khách sáo một câu, nhưng nghe xong lời Tố Vân, nàng không giả vờ nữa.

Thẩm Sương mỉm cười cảm tạ, sắc mặt cũng nhìn không ra khác thường, chỉ là lúc nhìn lại cây trâm, liền cảm thấy không đẹp như ban nãy nữa.

Nhị thiếu gia Thẩm Tụng tự mình đánh xe ngựa, “Biểu muội rất nhiều năm không có tới Phù Dung thành, hôm nay tới đây, lát nữa xong việc rồi, ta sẽ đưa muội đi dạo.”

Giang Chiểu đáp, “Đa tạ nhị biểu ca.”

Xe ngựa rời khỏi Thẩm phủ, vừa đến đầu phố, dần dần chậm lại, Thẩm Sương vén rèm lên hỏi Thẩm tụng, “Làm sao vậy?”

“Thái Tử điện hạ hôm nay ở Bách Thọ Đường phát thuốc, bá tánh tụ tập quá đông, e rằng phải chậm trễ một chút.”

Giang Chiểu vừa hơi ló đầu ra, muốn xem tình huống bên ngoài một lát, ai dè nghe xong lời này lập tức rụt trở về.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play