Bên trong xe ngựa, mặt Giang Chiểu mới lộ ra một góc, lại thụt trở về, bản thân cho rằng trốn kĩ rồi, lại quên mất Tố Vân đang ngồi ngoài xe ngựa, nàng trốn cũng như không trốn.

Tam cô nương quay đầu lại thấy thần sắc nàng cực lực trốn tránh, vội vàng hạ mành, nhấp miệng cười cười, cho rằng nàng là da mặt mỏng, cũng không mở miệng trêu chọc nàng.

Ai cũng biết nàng là Thái Tử Phi tương lai.

Trời sập cũng không thay đổi.

Hai người còn cùng tới Phù Dung thành, nói là trùng hợp ai tin.

Thẩm Sương đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ Giang Chiểu, hâm mộ nàng sinh ra đã là nữ tử cao quý nhất.

Điều duy nhất khuyết thiếu chính là từ nhỏ không cha không mẹ. Nghĩ như vậy, Thẩm Sương lại nảy sinh chút thương hại. “Biểu muội không cần sốt ruột, đường không xa lắm đâu.”

Qua đoạn Bách Thọ Đường, con đường kế tiếp đều rất thông thuận. Thẩm tụng dừng xe ngựa trước cửa tiệm thợ rèn, đi vào dò xét một phen, mới trở ra tiếp Giang Chiểu.

Chỉ mất nửa chén trà nhỏ, thợ rèn đã cạy ra khoá đồng xong xuôi. Giang Chiểu lại không vội vã mở ra, nàng ôm tráp bước trực tiếp lên xe ngựa.

Nhị thiếu gia liền hỏi nàng, “Biểu muội, có muốn đi chỗ nào không?”

Giang Chiểu xốc lên màn xe ló đầu ra, đưa mắt ngắm nghía phố xá phía trước một lát, nàng nhìn thấy rất nhiều chỗ các cô nương gia đều thích.

Chính là cửa hàng châu báu, cửa hàng son phấn, cửa hàng tơ lụa.

Giang Lăng là kinh thành, địa phương dưới chân thiên tử tất nhiên nhiều quy củ. Cô nương không được tự do đi lại như ở Phù Dung thành bên này.

Từ khi Giang Chiểu thoát ra khỏi lồng sắt vây khốn chính mình, vị trí trong lòng bị người nào đó chiếm cứ suốt mười năm đột nhiên được phóng thích, liền dư ra một chỗ trống to, nàng bỗng nhiên biết nghĩ cho bản thân mình.

Mấy năm nay, Giang gia được hưởng hoàng ân rộng lớn, cũng không thiếu tiền.

Không tham lam quyền thế, không miễn cưỡng cảm tình người khác, tiêu chút tiền của hoàng gia, hiện giờ nàng cảm thấy yên tâm thoải mái.

Dù sao cũng là ân tình đánh đổi bằng hai mạng người.

So với bồi thường bằng cảm tình, thì bồi thường bằng tiền tài đơn giản hơn nhiều.

Hoàng gia ban cho nhẹ nhàng, nàng cũng tiêu xài nhẹ nhàng.

……

Thẩm Sương lúc này mới biết thế nào là mở mang kiến thức.

Đồ vật trong cửa hàng giống như không cần biết giá, chỉ cần xem vừa mắt, Giang Chiểu đều lấy, Thẩm Sương làm gì gặp qua người nào tiêu bạc hào phóng như vậy.

“Biểu muội, muội nhìn cẩn thận một chút, đừng mua về rồi lại không thích, đem bán ra lại mất giá.” Thẩm Sương không phải là nhìn không được Giang Chiểu mua nhiều như vậy, mà là đau lòng khi thấy nàng vun bạc quá nhiều.

Giang Chiểu cười cười, “Biểu tỷ, mất giá hay không, không quan trọng. Chỉ cần bản thân vui vẻ là đáng giá.”

Mười năm tới, nàng sẽ vì mình mà sống, sẽ vì tùy ý mình mà cao hứng.

Có gì không đáng giá.

Khi Thẩm Tụng trở lại dọn đồ đạc, nhìn thấy Giang Chiểu ôm trong lòng mấy cuộn tơ lụa cao đến che nửa khuôn mặt nàng, nhất thời sửng sốt, đùa giỡn, “Biểu muội thật có tiền đồ nha! Người không biết còn tưởng rằng là Thẩm gia ta đặt mua của hồi môn đấy.”

Giang Chiểu “Phụt” cười một tiếng, má lúm đồng tiền như có như không, hệt một vầng ấm dương lướt qua nền tuyết, rạng rỡ tươi đẹp làm người không thể rời mắt.

Tố Vân bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng một hồi, đột nhiên xoay lưng, giơ tay lau sạch sẽ nước mắt không biết chảy ra từ lúc nào.

Nàng không nhớ rõ tiểu thư đã bao lâu không cười, chỉ cảm thấy lúc này nụ cười ấy rất đẹp cũng rất xa lạ.

“Biểu muội nếu lại mua tiếp, ta đây hẳn là phải trở về mang thêm một cỗ xe nữa tới mới được. Hay là chúng ta đi chỗ khác xem đi.” 

Thẩm Tụng nói trong Phù Dung thành, hí khúc ở Trần Quốc đứng số một số hai. Đã tới Phù Dung thành, nhất định phải đi nghe một lần. Khoan nói hí khúc có dễ nghe hay không, chỉ bàn về ảo thuật của gánh hát, quả thật cực kỳ thú vị. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Giang Chiểu liền nổi lên hứng thú, “Được.”

Trên đường cái, tuyết phơi trắng xoá, người đi đường cũng không nhiều, nhưng khi bước vào diễn lâu, khách nhân xung quanh không biết từ nơi nào chui ra, ngồi chật kín.

Nhị thiếu gia nhờ người tìm một nhã toạ trên lầu.

Hai cô nương đội mũ sa đi theo sau nhị thiếu gia.

Sau khi ngồi xuống, Giang Chiểu mới vừa cởi mũ sa, thình lình nghe thấy phía sau có người gọi tam cô nương Thẩm Sương.

Giang Chiểu quay đầu lại thì thấy đó là hai vị cô nương.

Thẩm Sương vội vàng đứng dậy, đối Giang Chiểu nói, “Biểu muội ngồi xem trước một lát nhé, ta đi một chút sẽ về ngay.”

Giang Chiểu đáp, “Được.”

Ai ngờ Thẩm Sương đi rất lâu cũng không thấy trở về. Một khúc kết thúc, nhị thiếu gia Thẩm Tụng cũng nhíu mày hướng phía sau nhìn lại, Giang Chiểu liền đứng dậy nói, “Để muội đi xem thử.”

Cô nương gia nói chuyện, nam tử như nhị thiếu gia, không tiện tiến vào.

Hai cô nương lúc nãy Thẩm Sương gặp được là hai cháu gái của Lưu lão gia, ông chủ tiền trang ở Phù Dung thành, từ nhỏ đã quen biết với cô nương Thẩm gia.

Lần trước, hai bà tử từ Giang Lăng trở về từng tới tiền trang đổi ngân phiếu, trong lúc nói chuyện phiếm, liền nhắc đến lời đồn Thái Tử cùng Giang gia tứ cô nương.

Hai vị cô nương lúc ấy cũng có mặt, đều nghe vào tai. Ban đầu còn rất khiếp sợ, hơn phân nửa không tin, sau đó thấy hai bà tử kia nói như nhìn thấy tận mắt tận mũi, các nàng mới tin.

Ban đầu nghe hai cô nương kể lại việc này, Thẩm Sương cũng không tin tưởng, còn thay đổi sắc mặt, “Hai vị muội muội, lời này không thể nói bậy, ai không biết hôn sự giữa Giang gia cùng Thái Tử là Hoàng Thượng ngự tứ, lời đồn tổn hại người khác bậc này, chớ nên truyền lung tung.”

“Ta cũng không phải nói xấu người khác, nhưng việc này hai bà tử kia nói có bằng có chứng. Lúc đó, họ đến Lâm gia Giang Lăng dự tiệc trở về, nghe cô nương Lâm gia nói, chính miệng Thái Tử đòi lui hôn.”

Thẩm Sương cực lực phản bác, “Nếu thật là lui hôn, điện hạ sao lại cùng biểu muội ta đến Phù Dung thành?”

“Này còn không rõ ư? Thái Tử cứu tế, Giang cô nương muốn vãn hồi hôn sự nên mới chạy theo tới đây. Bằng không ai lại rảnh rỗi ngay lúc thời tiết cuối năm khắc nghiệt, còn vướng phải tuyết tai mà chạy từ Giang Lăng đến chứ!?”

Thẩm Sương cứng đờ nói không nên lời.

Hai cô nương thấy sắc mặt nàng khó coi, cũng liền đình chỉ, cuối cùng sót lại vài tia hảo tâm, thuật lại lời bà tử kia lại cho nàng, “Tỷ tỷ cũng đừng nóng giận, ta chỉ là nghe người khác nói thôi. Giang cô nương người ta vừa mới nhìn, chính là mỹ nhân mười phần. Ngọn nguồn chuyện này, người khác thật sự nói không rõ, chỉ là ta nghe hai bà tử đó nói, ngày ấy từ Giang Lăng xuất phát, Hoàng hậu đã tuyên Lâm cô nương vào cung, nguyên nhân tám phần là vì hôn sự giữa Thái Tử điện hạ và nàng ấy. Ta cũng không biết Giang cô nương có biết việc này hay không. Tỷ tỷ trở về tìm cơ hội nhắc nhở Giang cô nương một câu, nếu thật muốn vãn hồi hôn sự, thì hãy từ bỏ ý định đó đi, miễn cho kết quả thành công dã tràng.”

Ttong lâu nhiều ngã rẽ, Giang Chiểu đứng phía ngoài cột cửa nhã tọa, cũng không cố tình tránh né.

Tố Vân phía sau khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, lo lắng nhìn nàng.

Sắc mặt Giang Chiểu cũng không có gì dị thường.

Vô cùng bình tĩnh, vô hỉ vô bi.

Kỳ thật, cũng không có gì, nếu đúng như lời họ nói, nàng cũng coi như là thành toàn một cọc lưỡng tình tương duyệt.

Rốt cuộc, Giang Chiểu vẫn không trở lại tiếp tục nghe diễn. “Ngươi đi báo với nhị biểu ca, ta chờ hắn trên xe ngựa ở dưới lầu.”

Trong lâu nhiều người, nhưng cũng không xua được nỗi buồn chợt đến trong lòng nàng.

Bước chân Giang Chiểu băng qua nhã tọa rẽ sang một đoạn hành lang dài, nhắm thẳng hướng cầu thang xuống lầu.

Bên tai còn văng vẳng tiếng hát xướng của đào kép, âm thanh ngân dài vờn quanh. Hô hấp Giang Chiểu cũng theo tiếng hát lên lên xuống xuống, sắc mặt nàng đã nghẹn đến đỏ bừng, đợi đến khi thanh âm kia dừng lại, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vừa ngẩng đầu, lại thấy một người đi lên từ phía đầu cầu thang bên kia.

Nhưng lúc này, nàng rất rất không muốn gặp hắn.

Giang Chiểu giơ tay đội lại mũ sa, lập tức trước mắt chỉ thấy một đạo bóng dáng mơ hồ, tâm trạng bất giác khá lên nhiều. Nàng hơi nhún người hành lễ, lờ mờ nhìn thấy đôi ủng đen dừng ở trước mặt mình, trong lòng đột nhiên liền không có nhẫn nại.

Không chờ hắn nói ra câu miễn lễ, Giang Chiểu đã thẳng người, xoay gót trở về chỗ ngồi.

“Nàng đi đâu?” Người phía sau khựng lại một lúc mới hỏi.

Giang Chiểu cắn răng không đáp.

“Giang Chiểu!” Thanh âm nghiêm khắc truyền tới, buộc Giang Chiểu dừng bước.

Cũng không phải nàng cảm thấy thanh âm kia có bao nhiêu dọa người.

Mà là kinh ngạc, hắn thế nhưng cũng biết tên nàng.

Giang Chiểu đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Không tiến lên phía trước, cũng không có ý lui về sau.

“Vì sao nàng phải trốn tránh cô?”

Giang Chiểu không xoay người, nhẹ nhàng hành lễ lần nữa, đáp, “Thần nữ không dám.”

Trần Ôn cất bước, đi đến trước mặt nàng, ngữ khí hòa hoãn không ít, “Sao nàng tới nơi này, diễn lâu nhiều người nhiều mắt vô cùng phức tạp, nếu nàng muốn nghe, thì mời gánh hát về phủ.”

Trong lòng Giang Chiểu đột nhiên hơi hoảng, âm thầm nhéo nhéo đầu ngón tay, lại nghe Trần Ôn nói tiếp, “Thẩm gia nếu không tiện mời, sáng ngày mai, cô tới đón nàng sang vương phủ.”

Giang Chiểu càng thêm khó chịu, người trước mắt chắn đường khiến nàng có chút hô hấp khó khăn, giày thêu nhẹ nhàng cọ cọ, muốn xoay người trở lại.

“Cô đang nói chuyện với nàng, nàng nghe không?”

Giang Chiểu thật sự là bị nghẹn đến mức không thở nổi, giơ tay tháo mũ sa trên đầu xuống, hơi hơi ngửa đầu, không để Trần Ôn nói thêm tiếng nào, khuôn mặt nhỏ nhíu mày, nhìn hắn khẩn cầu, “Điện hạ, ngài có thể đừng quản ta nữa, được không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play