Hôm nay, Thụy Vương chạy theo hơn nửa đường mới đuổi kịp Trần Ôn. Đêm qua, y say rượu ngủ bên ngoài, sáng nay mới lọ mọ hồi phủ, đúng lúc gặp phải Trần Ôn ngay cửa.

“Hoàng huynh đi đâu thế?”

Trần Ôn trầm mặc một lát mới nhàn nhạt mở miệng, “Sau tuyết tai, trong thành có không ít bá tánh nhiễm phong hàn, cô đi Thẩm gia một chuyến, thương nghị vấn đề dược liệu.”

Trần Ôn không giỏi nói dối, cũng không giỏi che giấu tâm tư, sắc mặt tuy đạm nhiên bình tĩnh, nhưng lúc phát ngôn, ánh mắt lại không kiên định.

Đã mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không tới tìm hắn. Thôi thì hắn đến hỏi thăm quan tâm một chút, hẳn là lẽ thường.

Thấy sắc mặt Thụy Vương rõ ràng không tin, Trần Ôn cũng không biện giải.

Thụy Vương nghĩ nghĩ một chút, ngoắc Ninh Đình An theo, “Hoàng huynh cần chính ái minh, thần đệ hổ thẹn không bằng. Há có thể để hoàng huynh một mình đến đó.”

Từ khi biết cô nương y coi trọng ngày ấy là tẩu tử tương lai, Thụy Vương cũng chỉ có thể nhận mệnh.

So với hụt hẫng, nhiều hơn chính là khiếp sợ.

Hôm nay, y theo tới Thẩm gia, chỉ là do tò mò, muốn nhìn vị tẩu tử nhiều năm không gặp kia một phen.

……

Nghe Thụy Vương hỏi tới, mọi người hơi ngưng thần, tiếng tỳ bà tựa hồ rõ ràng thêm chút.

Thế nhưng giai điệu không giống khúc nhạc vừa rồi.

 m thanh du dương quanh quẩn, uyển chuyển dặt dìu, mặt đất phủ đầy bạc tuyết, mọi người như lâm vào trầm tư, bất tri bất giác bị cuốn vào giai điệu bay bổng xa xa.

Thẩm đại gia cười cười, ánh mắt theo bản năng mà liếc nhìn Trần Ôn, sau đó mới cung kính đáp lời Thụy Vương, “Vương gia có điều không biết, cô nương tấu tỳ bà chính là Giang gia tứ cô nương ở Giang Lăng. Vừa đến Phù Dung thành cách đây mấy ngày thăm gia mẫu.”

Thụy Vương mặt lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Trần Ôn.

Con ngươi Trần Ôn đồng thời cũng dâng lên kinh ngạc không kém, bất quá chỉ thoáng qua giây lát, lúc Thụy Vương nhìn sang, đã không còn dấu vết.

“Hoàng huynh, thật không ngờ tẩu tử còn biết tấu tỳ bà đấy.”

Trần Ôn đặt chén trà xuống, đứng lên ra trước hành lang, khoanh tay thưởng thức cảnh tuyết trong đình. Đột nhiên, tiếng tỳ bà văng vẳng dừng lại, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

An tĩnh không bao lâu, nơi xa trong rừng trúc truyền đến chuỗi tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, rất dễ nghe.

Người Chu di nương phái đi đã tới Trúc Uyển trước một bước, làm theo những gì Chu di nương kề tai dặn dò, truyền lại cho các cô nương trong phòng, “Bẩm các vị tiểu thư, Ninh gia biểu công tử đến.”

Không hề nhắc đến Thái Tử và Vương gia.

Thẩm gia cô nương cũng chỉ còn mỗi tam cô nương chưa hứa thân. Trước đây, cũng có vài đám dạm ngõ, nhưng Chu di nương coi thường dòng dõi đối phương, lần lượt tìm cớ từ chối.

Hiện giờ với cao không nổi, gả dưới càng không xong.

Hôm nay, đột nhiên Thái Tử và Vương gia tới phủ, Chu di nương há có thể buông tha cơ hội hiếm có ngàn năm này. Chỉ cần tam cô nương bám lên được ai trong hai người, đời này bà cũng coi như là tận khổ cam lai.

Chu di nương biết nếu để Thẩm phu nhân phái người đi, nhất định sẽ chỉ gọi mỗi mình Giang Chiểu tới. Còn thông báo là biểu công tử tới, ba vị cô nương chắc chắn cùng lộ diện xem náo nhiệt.

Quả nhiên, ba vị cô nương Thẩm gia vừa nghe xong liền lôi kéo Giang Chiểu, nhị cô nương nói, “Biểu muội, muội đã lâu không gặp Ninh biểu ca, chúng ta đánh cuộc xem hắn nhìn một cái có thể nhận ra muội hay không đi.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Các cô nương Thẩm gia cũng không biết Giang Chiểu đã cùng Ninh Đình An giáp mặt.

Lại càng không biết hai người còn đồng hành một đoạn đường.

Giang Chiểu không vội vã giải thích, sợ mở miệng nhất thời nói không xong, nên mặc cho các nàng nắm tay lôi kéo ra ngoài.

Đại tuyết đã ngưng được mấy ngày, lúc này trời lại bắt đầu lơ đãng rơi vài bông tuyết. Người đứng ở cửa nghe tiếng động liền ngẩng đầu thì thấy vài thân ảnh xinh đẹp, váy lụa dài phủ gót, nhẹ nhàng đạp tuyết đọng chậm rãi đi đến.

Gió thổi phất qua, vạt áo nàng hơi hơi phiêu đãng bay bay.

Giang Chiểu khoác áo choàng hồng mai, cánh tay bị nhị cô nương nắm lấy, cũng không biết nhị cô nương nói chuyện gì, thân thể Giang Chiểu nhẹ nhàng ngửa ra sau.

Bên trong vẻ lười biếng kiều mỹ lộ ra một cổ vũ mị không nói nên lời.

Một nụ cười khiến thiên địa vạn vật đều mờ nhạt.

Có bông tuyết bay lướt qua màn trúc, đáp trên đôi ủng màu đen đang lặng lẽ đứng trước đình, chớp mắt một cái liền tan biến sạch sẽ.

Trần Ôn rất ít khi nhìn Giang Chiểu.

Đa số thời điểm, là Giang Chiểu liếc trộm nhìn hắn.

Ngẫu nhiên nhấc đầu hay vô tình thoáng liếc mắt một cái, đều có thể nhìn thấy nàng cúi đầu, hai tai đỏ bừng.

Trần Ôn không biết là cảm giác gì, giống như vị trí Thái Tử, từ lúc hắn được sinh ra đã chú định là của hắn, mà Giang Chiểu cũng là như thế.

Bình bình đạm đạm, giống như một ly nước trong, không có cảm giác tim đập rung động, rất ít khi hắn có xúc cảm chinh lăng như thế.

Đôi mắt Trần Ôn rút đi lãnh đạm, nhẹ nhàng dừng ở trên người nàng, hắn vốn luôn bình tĩnh, tự kiềm chế, lúc này lại hơi có chút dời mắt không được.

Người đối diện thì thầm vài tiếng với tỉ muội bên cạnh. Nàng bất chợt ngẩng đầu, nụ cười rực rỡ còn treo trên khoé môi, nhưng khi nhìn thấy nam nhân đứng trong đình, nụ cười tựa như bông tuyết dừng ở trên người, nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại một tia nhàn nhạt lạnh lẽo.

Trần Ôn chậm rãi đi qua, đôi ủng đen in dấu trên nền tuyết đọng theo mỗi bước chân.

Ba vị cô nương Thẩm gia ai cũng không ngờ sảnh ngoài còn có ngoại nam. Vẻ mặt tất cả đều kinh ngạc, tuy nhiên nhanh chóng khôi phục tinh thần, y theo quy củ hành lễ.

“Miễn.”

Trần Ôn thanh âm thuần hậu.

Vừa dứt lời, các cô nương Thẩm gia nhất loạt lui sang một bên, bước chân Giang Chiểu giật giật, định theo sau, không ngờ đôi ủng kia lại thẳng tắp dừng trước mặt nàng.

Giang Chiểu rũ mắt, nhìn chăm chú vạt áo choàng màu xanh lơ dưới ủng.

Đến gần, Trần Ôn mới nhìn rõ những sợi tóc bị gió thổi bay vòng qua đầu vai, gác ở trước ngực nàng, phía trên còn thắt một dải lụa đỏ tươi.

Ngày ấy, dây cột tóc hắn chọn là màu thiển phấn.

Bây giờ nhìn kĩ lại, sắc đỏ quả thật càng hợp với nàng hơn.

Từ lúc từ biệt ở Giang Lăng, hôm nay là lần đầu hai người chạm mặt.

Lúc từ biệt, cả hai cũng không vui vẻ gì.

Nhưng Giang Chiểu không tính toán giải thích với hắn, vì sao phải suốt đêm rời đi, vì sao bỏ cây trâm kia lại khách điếm.

Trần Ôn cũng không hỏi.

Hai người lẳng lặng đứng đó.

Một bông tuyết giữa không trung bay bay, nhè nhẹ đáp trên ngọn tóc trước trán nàng, thân mình Trần Ôn đột nhiên hơi nghiêng, bước tới một bước, mới vừa vươn tay, người trước mặt lại lưu loát né đi, tránh cho hắn đụng vào.

Tay Trần Ôn khựng lại giữa không trung, cảm giác khác thường trong lòng càng rõ hơn so với hai lần trước. Mắt nhìn bông tuyết kia từ tóc nàng rơi xuống, dính trên khuôn mặt khiết tịnh của nàng, sau khi tan liền hoá thành bọt nước li ti.

Băng tuyết lạnh, ánh mắt Giang Chiểu cũng lạnh.

Sững sờ một lúc lâu, Trần Ôn thu hồi tay đặt ra phía sau, mở miệng hỏi nàng, “Biết tấu tỳ bà khi nào?”

Trần Ôn chưa bao giờ chủ động hỏi nàng bất cứ điều gì.

Cũng chưa bao giờ hiểu nàng.

Ngoại trừ biết nàng là vị hôn thê của mình, có thể nói hắn hoàn toàn không biết gì về Giang Chiểu.

Nếu không phải hôm nay vô tình nghe được tiếng tỳ bà, hắn căn bản không biết Giang Chiểu biết tấu tỳ bà. Hắn chỉ biết nàng biết pha trà, biết nấu dược thiện, biết làm các loại điểm tâm.

Những chuyện mà trước giờ không để ý, Trần Ôn hôm nay vẫn là lần đầu tiên kiến thức. Có lẽ là mang theo vài phần áy náy, ánh mắt hắn không tự giác nhu hòa đi nhiều.

Thế nhưng, nét mặt người đối diện, rõ ràng không còn vẻ rạng rỡ và thẹn thùng như xưa.

Giang Chiểu trả lời, “Hồi điện hạ, thần nữ biết từ rất lâu.”

Ngữ khí vô cùng xa lạ. Trần Ôn tất nhiên nghe ra. Hắn nhìn sườn mặt nàng. Trước đây, mỗi khi hắn nhìn nàng đều có thể thấy hàng mi dài không ngừng rung động. Khoảnh khắc này, con ngươi dưới hàng mi dày kia lại đặc biệt ổn trọng, mát lạnh, không có nửa điểm dao động.

Đột nhiên, Trần Ôn cảm thấy có chút bực bội.

Ánh mắt dời khỏi mặt nàng, nói thêm, “Ba ngày sau, cô khởi hành hồi Giang Lăng.”

Dứt lời, an tĩnh chờ đợi người đối diện phản ứng, không ngờ lại chờ được một câu, “Điện hạ lên đường thuận lợi.”

Trần Ôn lại dời mắt sang khuôn mặt nàng. Người trước mặt vẫn là nửa rũ đầu, có thể thấy được một phần đôi mắt hơi lộ ra, không hề có chút gợn sóng nào.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động, xung quanh đình viện yên tĩnh cũng không một tiếng động.

Giang Chiểu đột nhiên nhớ đến năm đó, đầy đất tuyết sương, nàng thoáng thấy thân ảnh hắn, không chút chần chừ tiến lại gần, nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện trước mặt hắn, vờ như vô tình gặp được, mỉm cười bẽn lẽn nhỏ giọng gọi điện hạ.

Hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, bước chân vẫn không chậm lại chút nào, ngay cả tầm mắt cũng chưa từng liếc nhìn nàng.

Giang Chiểu bỗng cảm thấy lạnh hơn, cơn lạnh lẽo từ đầu ngón tay len lỏi vào tận cốt tủy. Nàng khẽ nhẹ kéo áo choàng, chợt nghe Trần Ôn hỏi, “Nàng không trở về sao?”

Giang Chiểu rũ mắt cam chịu.

Gió lướt qua từng hàng trúc trong Trúc Uyển, âm thanh rào rạt như tiếng mưa. Giọng nói Trần Ôn lại vang lên, “Nếu trở về, thì cùng cô lên đường.”

Đợi gió ngừng thổi, Giang Chiểu mới hơi nhún người hành lễ, “Đa tạ điện hạ có lòng, thần nữ không trở về.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play